Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 565: Xét Hỏi

Diệp Huyền nói khẽ:

- Tiêu huynh, người quanh minh không nói tiếng lóng, ở nội viện này, rất có thể ta sẽ phải gặp rất nhiều phiền toái, nói thẳng ra, mỗi ngày đều có đánh nhau.

Tiêu Qua trầm mặc.

Từ khi biết Diệp Huyền, hắn đã mơ hồ ngửi được mùi vị không an phận. Hắn cũng biết, đi theo Diệp Huyền sẽ kiếm được tiền, nhưng nhất định không thiếu phiền phức.

Đúng lúc này, một nam tử bên cạnh Tiêu Qua đột nhiên đứng lên, nam tử này nhìn Diệp Huyền:

- Ta theo ngươi! Đương nhiên, mỗi lần xuất thủ một vạn Tử Nguyên tinh, yêu cầu duy nhất là không đánh đạo sư!

Rõ ràng, hắn cũng biết chuyện Diệp Huyền giao thủ với Nguyên Sư.

Bọn hắn dám đánh với các học viên khác, nhưng lại không dám đánh với đạo sư, bởi đây là chuyện có thể dẫn tới hậu quả bị trục xuất!

Nói xong, hắn bấm tay điểm một cái, một mai nạp giới bay tới trước mặt Lý Xuyên, trong nạp giới, vừa đủ một vạn Tử Nguyên tinh!

Diệp Huyền cũng đem một vạn Tử Nguyên tinh cho Cát Thu, tiếp đó lại nhìn Tiêu Qua:

Diệp Huyền mỉm cười:

- Diệp huynh, tại hạ Cát Thu, cũng nguyện theo Diệp huynh lăn lộn.

Nam tử ôm quyền với Diệp Huyền:

- Ta đã nhận tiền của ngươi, còn có thể chọn khác sao?

Diệp Huyền nhìn lại, cười nói:

- Tiêu huynh, ngươi thì sao?

- Lý Xuyên.

- Ngươi tên gì?

Mà lúc này, một gã nam tử khác cũng đứng lên:

- Không biết Diệp huynh có tính toán gì không?

- Tốt.

Diệp Huyền cười nói:

Tiêu Qua nhìn qua Diệp Huyền, cười khổ:

Nói tới đây, hắn hơi dừng lại:

Nói trắng ra, hiện bọn hắn cùng Diệp Huyền, có chung một lợi ích cốt yếu!

Muốn tranh chỗ tu luyện, nhất định phải có thực lực cường đại, hoặc phải nói, phải có một người mạnh dẫn đầu!

Trong một tiểu viện, Tiêu Tiềm đứng giữa sân, chung quanh còn có sáu người, trong đó có Bách Linh.

Nghe vậy, thần sắc ba người Tiêu Qua khẽ động, rất nhanh, Tiêu Qua nghiêm mặt nói:

- Người này không phải kẻ nhát gan, chúng ta cứ đợi đi!

- Tranh chỗ tu luyện trên Tử Hỏa tháp.

Bách Linh nhìn qua nam tử vừa lên tiếng:

- Theo ta thấy, chúng ta có thể trực tiếp tới tìm hắn, xem hắn có thể làm gì được!

Nam tử kia lạnh lùng:

- Ta nguyện theo Diệp huynh làm một vố!

Một tên nam tử trong đó cười lạnh:

- Trời đã sáng, không phải Diệp Huyền kia muốn tới giết ngươi sao? Sao còn chưa tới, không phải sợ chứ?

Bách Linh lắc đầu:

Mà Diệp Huyền, vừa hay thỏa mãn được điều ấy!

Ngày thứ hai.

Diệp Huyền ngồi trên giường, cứ thể lẳng lặng qua một đêm.

Nửa canh giờ sau, mấy người Tiêu Qua rời đi, chỉ còn một mình Diệp Huyền.

- Tần Phong, tốt nhất chớ khinh thị người này, hắn có thể đạt tới Kiếm tiên ở tuổi này, tuyệt không phải người bình thường.

Nam tử tên Tần Phong cười lạnh:

- Kiếm tiên? Kiếm tiên thì sao? Chẳng lẽ hắn còn ưu tú hơn Nam Sơn huynh sao?

Bách Linh khẽ lắc đầu:

- Tóm lại, trước khi Nam Sơn xuất quan, chúng ta cần yên lặng theo dõi kỳ biến.

Nàng thực sự kiêng kỵ thực lực của Diệp Huyền!

Phải biết, trước đó nàng liên thủ với Tiêu Tiềm, cũng không đánh lại Diệp Huyền. Nếu ban đầu nàng khinh thị Diệp Huyền, vậy giờ nàng không thể không kiêng kỵ, vô cùng kiêng kỵ.

Tần Phong lạnh lùng nhìn Bách Linh:

- Nếu chút chuyện này cũng cần Nam Sơn huynh tự thân xuất mã, vậy còn cần chúng ta để làm gì? Hơn nữa, Diệp Huyền kia vừa tới nội viện đã chém một tay Tiêu Tiềm, chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt chúng ta! Cho nên, ta cảm thấy chúng ta nên chủ động tới hỏi tội hắn!

Chỉ một chốc, mấy người Nguyên Sư đã tới chỗ Diệp Huyền, Nguyên Sư vung tay lên, cửa gỗ trực tiếp mở ra, mà Diệp Huyền cũng từ trong xuất hiện.

Đám Bách Linh vội đuổi theo.

Không đợi trả lời, Nguyên Sư đã quay người biến mất.

- Là hắn làm?

Nhìn thấy thi thể Tiêu Tiềm trên đất, sắc mặt Nguyên Sư lập tức trở nên âm lãnh:

Người tới, chính là Nguyên Sư!

Đại não cả đám trống rỗng.

Bách Linh run giọng:

- Là hắn, là hắn làm!

Đám người lập tức nghĩ tới Diệp Huyền.

- Không thể!

Tần Phong đột nhiên cả giận:

- Sao hắn có thể làm được như thế ngay trước mặt chúng ta? Tuyệt đối không thể!

Bách Linh gắt gao nhìn đầu Tiêu Tiềm trên đất, không biết đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện.

Tiêu Tiềm chết rồi?

Chết rồi?

Nhìn thấy cảnh này, đám người lập tức yên lặng!

Máu tươi bắn ra như suối!

Bách Linh vội chạy tới, đang muốn hỏi, đã thấy đầu Tiêu Tiềm từ trên cổ trượt xuống.

Bách Linh đang muốn nói, đột nhiên khẽ đổi sắc, quay đầu nhìn Tiêu Tiềm, Tiêu Tiềm đứng đó, không chút nhúc nhích.

Thấy đám Nguyên Sư tới, Diệp Huyền như hơi ngẩn người, lập tức cười nói:

- Không biết ngọn gió nào, thổi chư vị tới chỗ ta thế này?

Nguyên Sư gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Có phải ngươi làm không?

Diệp Huyền nhíu mày:

- Cái gì phải ta làm không?

Nguyên Sư lạnh lùng:

- Tiêu Tiềm chết!

- Chết rồi?

Diệp Huyền hơi ngẩn ra, lại nói:

- Hắn tự sát

- Diệp Huyền!

Bách Linh đột nhiên nộ chỉ:

- Có phải ngươi làm không?!

Diệp Huyền lãnh đạm:

- Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không được nói lung tung!

Bách Linh gằn giọng:

- Nếu không phải ngươi, còn có thể là ai? Nhất định là ngươi!

Diệp Huyền không chút biểu tình:

- Ngươi nói ta làm, vậy có chứng cứ không? Không có chứng cứ, vậy mời ngươi im miệng! Nếu không im miệng, mẹ nó tới đơn đấu?

- Ngươi!

Bách Linh tức tới tái xanh.

Diệp Huyền không để ý tới nàng, lại nhìn Nguyên Sư:

- Nguyên Sư, có chứng cứ chứng minh ta làm?

Nguyên Sư nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không nói.

Diệp Huyền cười nói:

- Nguyên Sư, kỳ thực đây chỉ là chút chuyện vụn vặt giữa ta cùng bọn hắn, ngươi, cần gì phải nhúng tay!

Nguyên Sư cười lạnh:

- Ta là đạo sư, đây là chức trách của ta, ngươi nói ta…

Diệp Huyền lắc đầu, cắt lời:

- Nếu Nguyên Sư muốn quản, vậy cứ quản đi!

Nguyên Sư xiết nắm tay, thần sắc âm trầm:

- Diệp Huyền, ngươi cho Đạo Nhất học viện ta là cái gì? Ngươi muốn giết thì giết? Ngươi…

Diệp Huyền lần nữa cắt ngang:

- Nguyên Sư, ngươi nói ta giết người, ngươi có chứng cứ không?

Nguyên Sư có chút khó coi, bởi hắn thực sự không có chứng cứ!

Diệp Huyền lại nhìn đám Bách Linh:

- Các ngươi nói ta giết người, là các ngươi tận mắt thấy sao? Hay là, các ngươi chỉ đang suy đoán?

Thần sắc đám Bách Linh cũng trở nên khó coi, bởi bọn hắn cũng không biết Tiêu Tiềm chết thế nào.

Thực sự quá quỷ dị!

Trừ Bách Linh, mấy người còn lại cũng không tin là Diệp Huyền làm. Tiêu Tiềm không đánh lại Diệp Huyền, nhưng cũng không thể không chút sức hoàn thủ như thế, hơn nữa bọn hắn còn đứng đầy ra đấy.

Nguyên Sư đột nhiên nói:

- Diệp Huyền, từ đêm qua tới giờ, ngươi ở đâu, làm gì?

Diệp Huyền cười nói:

- Trong phòng, đả tọa tu luyện!

Nguyên Sư lại hỏi:

- Có người làm chứng hay không?

Diệp Huyền gật nhẹ:

- Đám Tiêu Qua có thể làm chứng.

Nguyên Sư nhìn chằm chằm Diệp Huyền, một hồi sau mới quay đầu:

- Gọi Tiêu Qua tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận