Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1481: Đứa nào dám động vào muội muội của ta

Ở phía xa xa, đôi đồng tử của Vong Giả Đại Đế co lại, hắn ta lập tức siết chặt hai tay: “Ám Diệt!”

Một đường hắc quang lập tức nhấn chìm Vong Giả Đại Đế và Diệp Linh. Thế nhưng ngay sau đó, đường hắc quang ấy lại nứt vỡ, còn Vong Giả Đại Đế thì lùi mạnh về phía sau.

Lúc này, liêm đao trong tay Diệp Linh bỗng bay ra: “Vô Tận Nhẫn!”

Khoảnh khắc bay ra, liêm đao của nàng bỗng trở nên hư ảo như thể nó không hề tồn tại trong không gian này.

Ở phía xa xa, sắc mặt Vong Giả Đại Đế tái mét, hắn ta lập tức chắp hai tay lại: “Tu La Nộ!”

Dứt lời, một luồng sức mạnh bỗng cuộn trào bên trong cơ thể của Vong Giả Đại Đế.

Ầm ầm!

Chỉ trong chốc lát, không gian khoảng mười trượng xung quanh bỗng sôi sục cả lên, trông đáng sợ vô cùng.

Ở phía xa xa, Diệp Linh giơ tay ra: “Tụ!”

Diệp Linh quay đầu nhìn. Ở phía cách nàng không xa có một hồng y nữ tử đang đứng!

Người này chính là Vong Giả Đại Đế!

Diệp Linh xách đao chầm chậm đi về phía Vong Giả Đại Đế. Đúng lúc đó, bỗng có một giọng nói vang lên: “Đúng là Đại Đế mạnh nhất từ trước đến nay của Ngũ Duy vũ trụ, lợi hại, lợi hại thật đấy!”

Ầm ầm!

Diệp Linh nhìn Vong Giả Đại Đế: “Hóa ra Phệ Linh tộc vẫn đang âm thầm giúp đỡ ngươi!”

Mà lúc này, Diệp Linh bỗng hét lên: “Vô Tận Toái!”

Diệp Linh nhìn chằm chằm nữ tử đó và nói: “Phệ Linh tộc!”

Không gian bốn bề cũng rạn nứt. Cùng lúc đó, một bóng người điên cuồng lùi về phía sau!

Liêm đao màu đỏ máu trong tay nàng lập tức nứt vỡ!

Dứt lời, thanh liêm đao màu đỏ máu của nàng lại xuất hiện nguyên vẹn trong tay.

Diệp Linh chĩa liêm đao về phía hồng y nữ tử: “Nào, để ta xem Phệ Linh tộc của ngươi có thể làm được gì!”

Phải lùi khoảng ngàn trượng thì hắn ta mới dừng lại được, mà lúc đó một cánh tay của hắn ta đã biến mất!

Hồng y nữ tử nhếch miệng: “Ngươi sẽ không phải thất vọng đâu!”

Hồng y nữ tử mỉm cười: “Cũng có mắt nhìn đấy, có thể nhận ra lai lịch của ta luôn!”

Vong Giả Đại Đế mỉm cười: “Ngươi không ngờ chứ gì?”

Nàng híp mắt lại, đẩy mạnh hai tay về phía trước.

Song tiếc là đúng lúc đó, Diệp Linh lại bị bốn đường bạch quang chế trụ, thanh liêm đao của nàng cũng dừng lại.

Lúc này, hồng y nữ tử ở phía xa bỗng nói: “Khống chế nàng ta, đừng để nàng ta phá giới và tiến vào tam trọng chiều không gian!”

Đúng lúc đó, Diệp Linh cũng ra tay, liêm đao trong tay nàng bay ra ngoài!

Không gian bốn bề rung chuyển, còn Vong Giả Đại Đế thì bị bay ra xa.

Dứt lời, nàng bèn vỗ tay. Ngay sau đó, xung quanh Diệp Linh bỗng có bốn bạch phát lão giả khoác trường bào trắng xuất hiện. Mà dưới chân bốn người này còn có quang trận trông rất kì lạ.

Nói đoạn, nàng lại nhếch miệng cười: “Nào, để chúng ta tiễn vị Đại Đế cuối cùng trên thế gian lên đường!”

Ở phía xa xa, hồng y nữ tử khẽ mỉm cười: “Cấm Linh trận, trận này được tổ thượng của ta chế tạo dựa trên Lục Đạo Chân Ngôn của tiên tri. Trận này không thể thôi động bởi bốn người. Ở trong tộc của ta, có một ngàn hai trăm cường giả siêu cấp liên thủ để thôi động trận pháp này. Một ngàn hai trăm cột ánh sáng này không những có thể trấn áp cảnh giới của ngươi mà còn khóa chặt linh khí xung quanh người ngươi. Dưới tình thế ấy, ngươi sẽ không thể sử dụng không gian chi thuật, thần thông chi thuật, cấm kị chi thuật, đạo tắc chi thuật, pháp tắc chi thuật và sức mạnh của nhục thân cũng như linh hồn của ngươi!”

Thế nhưng lúc này, Diệp Linh lại bị rất nhiều những cột ánh sáng trắng chế trụ. Khí tức của nàng bây giờ cũng chẳng khác người thường là bao.

Rất rõ ràng, nàng biết Phệ Linh tộc đang sử dụng trận pháp, không để trận pháp có thời gian hình thành nên đã lập tức ra tay.

Hồng y nữ tử vừa dứt lời thì Vong Giả Đại Đế lập tức xông tới trước mặt Diệp Linh, một đường hắc quang lại nhấn chìm hắn ta và nàng.

Mọt lát sau, đường hắc quang nứt vỡ.

Ầm ầm!

Lúc này, bốn bạch phát lão giả kia bắt đầu niệm chú ngữ. Không gian xung quanh chợt rung chuyển, vô số những phù văn màu trắng xuất hiện trên không trung. Diệp Linh ở trung tâm, khí tức xung quanh người nàng gần như đang bùng nổ!

Vẻ mặt Diệp Linh vẫn bình tĩnh, nàng chầm chậm siết chặt hai tay, không gian mà nàng đang đứng bắt đầu nứt vỡ ra.

Một luồng sức mạnh cực lớn cuộn trào phía trước mặt Diệp Linh, thế nhưng ngay sau đó bỗng có một chữ “Cấm” xuất hiện trên đỉnh đầu nàng. Và rồi luồng sức mạnh kia đã biến mất.

Ầm ầm!

Dứt lời, một ngàn hai trăm cột ánh sáng kia lập tức bùng cháy.

Trong đại trận đó, Diệp Linh chầm chậm nhắm chặt hai mắt. Khoảnh khắc ấy, từng cảnh tượng ở Thanh thành xuất hiện trong đầu nàng… Người thiếu niên ấy, người thiếu niên còn coi nàng quan trọng hơn cả tính mạng mình!

Diệp Huyền!

Diệp Linh nhếch khóe miệng: “Đời này được gặp ngươi là niềm hạnh phúc của ta! Kiếp sau ta vẫn muốn được làm muội muội của ngươi!”

Đúng lúc ấy, một tiếng hét lớn bỗng vang lên từ phía chân trời: “Mẹ nó, đứa nào dám động vào muội muội của ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận