Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1721: Ra tay

Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo lấy một quyển sổ nhỏ ra lật xem một chút sau đó nói: “Trước không nói Ngũ Duy Kiếp mà nói đến những Hộ Đạo giả! Những Hộ Đạo giả này quả thật không đơn giản, có điều cũng không sao, bây giờ bọn họ không đặt toàn bộ lực chú ý lên người ngươi. Bằng không ngươi...”

Nói đến đây, nàng lắc đầu: “Cũng không đúng, dù toàn bộ bọn họ nhằm vào ngươi thì cũng chưa chắc đã có thể giết được ngươi!”

Không nói cái khác, chỉ cần một A La cũng đủ khiến Hộ Đạo giả nghẹt thở rồi.

Mà người cường đại bên cạnh Diệp Huyền cũng không chỉ có một mình A La!

Diệp Huyền nói: “Mặc kệ như thế nào, ta cũng không muốn ngồi chờ chết!”

Tiểu Đạo gật đầu: “Ý nghĩ này có thể có, phòng ngự bị động đúng là ngồi chờ chết!”

Nói xong nàng búng ngón tay một cái, một tia sáng trắng tiến vào giữa lông mày Diệp Huyền: “Đây là một vài tin tức của Hộ Đạo giả mà ta biết, cho ngươi miễn phí!”

Diệp Huyền ôm quyền: “Đa tạ!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ không đang yên đang lành không có việc gì mà đi tìm Thiên Đạo gây phiền toái! Ta không phải một tên ngốc!”

Tiểu Đạo chớp mắt: “Vấn đề này phải thu tiền!”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Bọn họ không dám!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi nói ngươi đã từng thấy hình dạng của Ngũ Duy vũ trụ thuở ban đầu, nhưng ngươi cũng không phải Thiên Đạo, vậy ngươi rốt cuộc là ai?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Bọn họ cũng học khôn rồi!”

Diệp Huyền nhíu mày: “Có ý gì?”

Tiểu Đạo cười nói: “Nói một chút về Ác Ma Nhạn và Thần Đế đi.”

Diệp Huyền không nói gì.

Diệp Huyền hỏi: “Bọn họ sẽ tìm Thiên Đạo báo thù sao?”

Diệp Huyền nói: “Bọn họ đã truyền thừa cho ta. Hơn nữa, hình như bọn họ đã bắt tay hòa hợp!”

Tiểu Đạo cười nói: “Ác Ma Nhạn và Thần Đế cho ngươi truyền thừa. Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, bọn họ cũng sẽ không có ác ý với ngươi. Dù sao thì ngươi cũng đã được hưởng lợi rồi, về phần nhân quả do mà lợi ích này mang lại thì đừng sợ, phước báo của ngươi đủ để có thể hưởng những lợi ích này!”

Diệp Huyền suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Tiểu Đạo tiền bối, ta đi đây!”

Nói xong nàng nhìn Diệp Huyền: “Thiên Đạo không có ác ý đối với ngươi.”

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền: “Đừng ra khỏi cửa này!”

Tiểu Đạo cười nói: “Đối với Ngũ Duy vũ trụ của các ngươi mà nói, ta là khách nhân.”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Không có ý gì! Ngươi lo chuyện của mình trước đi!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo nói: “Tiểu Đạo cô nương có ý gì?”

Tiểu Đạo im lặng.

Đừng ra khỏi cửa này!

Giữa hai lông mày của Diệp Huyền, Không Gian Đạo Tắc ngưng tụ lại nhưng hắn phát hiện không gian chung quanh không có một chút dao động nào.

Nghe vậy, Diệp Huyền nhất thời híp mắt lại.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau Diệp Huyền.

“Đừng uổng phí sức lực nữa!”

Không thể kiểm soát!

Hắn quay đầu nhìn lại, ngoài cửa không có bất kỳ người nào.

Diệp Huyền cười sau đó nói: “Nếu bọn họ đã tới rồi thì hãy cho ta mở mang kiến thức một chút đi!”

Nói xong hắn bước ra khỏi cửa.

Vừa mới ra khỏi cửa, cảnh tượng chung quanh đã đột nhiên biến ảo, chỉ chốc lát sau, hắn đã xuất hiện ở trong một không gian không biết tên!

Tiểu Đạo chỉ cười, không nói lời nào.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta có thể ở đây mãi được không?”

Diệp Huyền đứng dậy, lúc này Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Nghĩ kỹ đi!”

Hắn biết sự việc có chỗ không đơn giản.

Hắn xoay người nhìn lại, cách trước mặt hắn không xa có một nam tử trung niên đang đứng. Nam tử trung niên mặc một bộ trường bào rộng lớn, hai tay giấu ở trong tay áo, khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Diệp Huyền cười nói: “Đạo Sứ?”

Nam tử trung niên lắc đầu cười: “Ta không phải Đạo Sứ! Ngươi của hiện tại vẫn chưa tới trình độ để Đạo Sứ ra tay.”

Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ra tay?”

Lòng bàn tay nam tử trung niên mở ra, một thanh trường thương màu đen lặng lẽ xuất hiện, hắn ta chậm rãi nhắm mắt lại, ngay sau đó, Diệp Huyền ở đằng xa chợt thay đổi sắc mặt.

Hắn lập tức bạo lui mấy chục trượng!

Sau khi dừng lại, hắn nhìn trước ngực mình, Chúc Long giáp trước ngực đã xuất hiện một vết lõm.

Thật là một thương rất mạnh!

Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên: “Lực đạo của thương này không được! Ngay cả bộ giáp tồi tàn này của ta mà cũng đâm không thủng!”

Nam tử trung niên cười nói: “Hay cho một Chúc Long giáp! Đến đây, để ta xem bộ giáp này có thể đỡ bao nhiêu thương của ta!”

Nói xong hắn ta đột nhiên biến mất.

Nhanh đến cực hạn!

Diệp Huyền híp mắt lại, đâm ra một kiếm.

Diệp Huyền cũng biến mất.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Một luồng sức mạnh thần bí trong nháy mắt trấn áp.

Kiếm Vực!

Trong nháy mắt khi Kiếm Vực xuất hiện, thanh trường thương đột nhiên ngừng lại, mà lúc này Diệp Huyền lại đâm một kiếm nữa ra.

Xoẹt!

Một kiếm này đâm ra lại hụt, chân phải nam tử trung niên lui về sau mấy chục trượng!

Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên, miệng nam tử trung niên khẽ nhếch lên: “Lại đến!”

Giọng nói vừa dứt, người đã đột nhiên biến mất.

Mà lúc này, Ác Ma Chi Dực sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện.

Chân phải Diệp Huyền dậm mạnh một cái.

Trong nháy mắt khi kiếm của hắn vừa đâm ra, bụng hắn nhất thời cảm giác được một luồng sức mạnh cường đại, luồng sức mạnh cường đại này lập tức đẩy lui hắn mấy chục trượng, mà hắn còn chưa dừng lại thì một thanh trường thương đã đột nhiên đâm tới cổ họng hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận