Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3778. Cần gì phải sợ hắn! (2)



Chương 3778. Cần gì phải sợ hắn! (2)




Đối mặt với Thanh Huyền Kiếm của Diệp Huyền, nàng không thể không sử dụng chân cách!
Một luồng sức mạnh to lớn lập tức khiến Thanh Huyền Kiếm rung lên kịch liệt. Ngay sau đó, Diệp Huyền và kiếm của hắn lùi mạnh về phía sau cả trăm trượng. Có điều, cái búng tay của Bích Tiêu cũng vỡ tan!
Sức mạnh của Diệp Huyền không bằng nàng, thế nhưng kiếm của hắn lại có thể phá vỡ thần lực của nàng!
Diệp Huyền bị đánh lùi về phía sau, Cổ Sâm trầm giọng nói: “Chư vị, không thể giữ người này lại, nếu như để hắn đầu quân cho Thiên Khí tộc…”
Nghe vậy, vẻ mặt mấy người Thạch Biên bèn trở nên u ám!
Sức chiến đấu to lớn mà Diệp Huyền thể hiện ra đã khiến bọn họ phải dè chừng. Nếu như hắn mà đầu quân cho Thiên Khí tộc thì đúng là cực kì bất lợi với bọn họ!
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người bèn dấy lên sát ý!
“Ha ha…”
Đúng lúc ấy, một tiếng cười to đột nhiên truyền đến!
Nghe thấy tiếng cười ấy, vẻ mặt Bích Tiêu bèn trở nên nghiêm trọng. Nàng quay đầu nhìn, ở phía không xa, thời không vỡ tan, một nữ tử bước ra!
Người tới chính là Thiên Yếm, tộc trưởng của Thiên Khí tộc!
Thực ra nàng ta đã tới được một lúc rồi, có điều nàng ta không xuất hiện mà thôi!
Trông thấy Thiên Yếm, mọi người bèn tái mặt!
Cổ tế ti của Thiên Khí tộc!
Năm xưa, nàng ta chính là đệ nhất cường giả của Trụ Nguyên Giới!
Cường giả Thiên Khí tộc không vào Trụ Nguyên Giới, bởi lẽ ở lối vào thời không thông đạo kia, Trụ Nguyên Giới đã bố trí đại quân và vô số trận pháp. Thiên Khí tộc muốn vào bắt buộc phải giải quyết những người này!
Thiên Yếm đã dựa vào thực lực của mình, xé rách thời không tiến vào đây. Có điều cả Thiên Khí tộc cũng chỉ có nàng ta có thực lực này thôi!
Sở dĩ Diệp Huyền có thể vào đây đương nhiên là bởi Thanh Huyền Kiếm!
Thiên Yếm còn phải cưỡng chế phá vỡ nhưng hắn thì không cần. Thanh Huyền Kiếm có thể ngó lơ sự tồn tại của bất cứ thời không nào!
Cùng với sự xuất hiện của Thiên Yếm, mọi người như gặp phải đại địch!
Kể cả Bích Tiêu cũng phải tái mặt!
Thiên Khí tộc!
Chủng tộc này là sự tồn tại vô địch ở Trụ Nguyên Giới, là ác mộng của vô số gia tộc và thế lực!
Thiên Yếm không quan tâm đến mấy người Bích Tiêu mà liếc nhìn Diệp Huyền, nhếch miệng cười. Lúc này nàng ta đột nhiên thấy cái tên chúa dựa dẫm kia thuận mắt hơn nhiều!
Có vẻ như Thiên Yếm nhớ đến điều gì đó, nàng ta bỗng quay đầu nhìn Bích Tiêu, cười nói: “Bích Tiêu, thú vị thật đấy! Trước đó ngươi còn cười nhạo ta đối địch với tên chúa dựa dẫm kia. Không ngờ, giờ ngươi cũng đối địch với hắn rồi! Đúng là thiên đạo luân hồi! Hiện giờ chắc chắn ngươi thấy đau đầu lắm đúng không? Ha ha…”
Cảm giác đối địch với tên chúa dựa dẫm kia như thế nào?
Không đánh lại được!
Không mắng lại được!
Nói một cách đơn giản thì là kiểu ngươi cực kì ngứa mắt hắn, nhưng lại không thể làm gì được hắn.
Không thể không nói, lúc này Thiên Yếm rất vui, quá vui luôn!
Trước đó khi đối địch với Diệp Huyền, cái tên chúa dựa dẫm kia suýt chút nữa đã khiến nàng ta tức chết. Cái tên này đúng chẳng phải con người, mà hiện giờ khi trôn thấy Bích Tiêu và tên kia nảy sinh mâu thuẫn, nàng ta thấy quá đã!
Đúng là quá thoải mái!
Bích Tiêu nhìn Thiên Yếm bằng ánh mắt lạnh lùng: “Thiên Yếm, giữa chúng ta và Diệp công tử chỉ có chút hiểu lầm thôi!”
“Hiểu lầm?”
Thiên Yếm nhếch miệng: “Bích Tiêu, mới đầu ta tưởng ngươi là một nữ nhân có trí thông minh, thế nhưng không ngờ ngươi cũng ngu xuẩn đến vậy! Đệ tử mấy nhà các ngươi không những muốn cướp nữ nhân của tên dựa dẫm này mà còn đánh tan nhục thân muội muội nhà người ta… Thế mà ngươi lại nói đây chỉ là một hiểu lầm! Ngươi thấy cái tên chúa dựa dẫm này là một người lương thiện hay gì?”
Nghe vậy, vẻ mặt Bích Tiêu khó coi vô cùng. Có vẻ như nàng nhớ ra điều gì đó mới liếc nhìn thiếu tộc trưởng của Thạch tộc và đại tiểu thư của Lê tộc.
Thấy Bích Tiêu nhìn mình, hai người kia bèn tái mặt, bọn họ khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Lúc này, tộc trưởng Thạch tộc trầm giọng nói: “Bích Tiêu tộc trưởng, hiện giờ chúng ta không được nội chiến, giờ chúng ta cần phải đoàn kết!”
Cổ Sâm cũng nói: “Bích Tiêu tộc trưởng, ta thấy cái tên kiếm tu này với Thiên Khí tộc đúng cùng một giuộc, hôm nay chi bằng giải quyết luôn hắn, đề phòng…”
“Im miệng!” Bích Tiêu đột nhiên quay đầu phẫn nộ nói.
Tất cả mọi người sững sờ.
Bích Tiêu nhìn Cổ Sâm bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cái đồ ngu này, không những ngu mà đứa con trai đã chết của ngươi cũng ngu xuẩn kinh khủng!”
Nghe vậy, vẻ mặt Cổ Sâm bèn trở nên khó coi vô cùng: “Bích Tiêu tộc trưởng, ngươi… ngươi có ý gì?”
Bích Tiêu không thèm để ý đến hắn ta mà quay người đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn hắn: “Diệp công tử, ngươi thấy chuyện này phải giải quyết kiểu gì?”
Diệp Huyền đi đến trước mặt nàng: “Động vào ta thì được, nhưng không được động vào người bên cạnh ta! Giải quyết? Cổ Tinh tộc phải chết hết, với cả…”
Nói đoạn, hắn bèn chỉ vào Lê Huân Nhi với Thạch Thiên ở phía xa xa: “Ai tham gia vào chuyện này cũng phải chết hết, như vậy là chuyện này sẽ được giải quyết.”
Nghe vậy, sắc mặt mấy người Cổ Sâm lập tức trở nên khó coi.
Cổ Sâm nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Không biết tiến lùi! Ngươi tưởng chúng ta sợ ngươi à?”
“Ha ha!”
Lúc này, Thiên Yếm đột nhiên cười lớn: “Quá đáng, cái tên chúa dựa dẫm này quá đáng thật đấy! Ta thấy hắn quá đáng quá, lại còn đưa ra yêu cầu vậy nữa! Bích Tiêu, thế mà ngươi cũng nhịn được à? Đánh hắn đi chứ! Xử lí hắn đi chứ!”
Mọi người: “…”
Vẻ mặt Bích Tiêu khó coi vô cùng.
Thiên Yếm tiếp tục nói: “Bích Tiêu, nếu như ta là ngươi thì chắc chắn ta không nhịn được đâu! Ta nhất định sẽ tẩn chết cái tên chúa dựa dẫm này… Cần gì phải sợ hắn, giết chết hắn đi!”
Mọi người: “…”
Hết chương 3778.



Bạn cần đăng nhập để bình luận