Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 897: Tham Niệm Sinh Ra, Vạn Kiếp Bất Phục!

Một bên khác, đám người lão giả áo bào đen không có ra tay.

Bên cạnh lão giả áo bào đen, một tên cường giả trầm giọng hỏi:

- Ra tay không?

Lão giả áo bào đen lắc đầu:

- Xem kịch.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám người lão giả áo bào đen nhìn sang, bọn họ nhìn thấy đầu của Tần Phong bay lên cao.

Nghiền ép!

Sau khi nhìn rõ thực lực chín tên kỵ sĩ Đường tộc, gương mặt lão giả áo bào đen biến thành ngưng trọng!

Người này chính là tộc trưởng hiện tại của Tần gia, Tần Trọng.

- Ta không oán gia tộc, xin tộc trưởng bảo vệ người nhà của ta!

Thế nhưng, Tần Khiếu lại bị nghiền ép!

Phía dưới, Tần Khiếu nhìn chằm chằm vào Tần Trọng:

Người ra tay, chỉ có một tên kỵ sĩ Đường tộc!

Không gian mấy ngàn trượng chung quanh vỡ nát.

Kỵ sĩ Đường tộc thật mạnh!

Vừa dứt lời, hắn nhìn sang tên kỵ sĩ Đường tộc gần đó, sau một khắc, bụng của hắn phồng lên, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa sinh ra trong cư thể hắn!

Hai người thuộc về đơn đấu!

Nhưng vào lúc này, Tần Khiếu ở cách đó không xa chạy ra ngoài, lúc này, cánh tay trái của hắn đã biến mất!

Hắn đã đến từ sớm, thế nhưng, hắn không có ra tay, hắn cứ đứng đó nhìn.

Một lát sau, không khí yên tĩnh trở lại.

Nơi xa, Tần Khiếu ngẩng đầu nhìn lên, trong hư không xa xôi, một lão giả đang nhìn xuống.

Tần Khiếu cùng Tần Phong đều đã chết!

Ầm ầm!

Cách đó không xa, tên kỵ sĩ Đường tộc nghiêng về phía trước, dùng đao làm lá chắn, cứ như vậy, hắn ngăn cản tất cả lực lượng tự bạo, nhưng mà, bản thân hắn cũng lui lại gần trăm trượng!

- Tần tộc trưởng, ngươi cảm thấy việc này coi như xong sao?

- Có thể?

Diệp Huyền!

Lâm Mục ngẩng đầu nhìn nơi xa, lúc này, Tần Trọng đã xuất hiện.

- Chẳng phải Tần Trọng tộc trưởng đang chuyển di lực chú ý của Đường tộc cùng Trật Tự minh hay sao?

Thế nhưng, trên thân hai người đều không có món chí bảo kia!

Đường gia đại tiểu thư!

Đường Thanh!

Lâm Mục quay người nhìn lại, khi nhìn thấy người nói chuyện, hắn ngạc nhiên!

Tần Trọng nhìn thoáng qua Lâm Mục:

Đối với người này, Đường tộc chưa bao giờ dám khinh thường!

Diệp Huyền hiện tại chỉ là một tên Đại Kiếm Tiên, một khi hắn trở thành Kiếm Thánh, thậm chí là siêu phàm Kiếm Thánh, khi đó, tuyệt đối sẽ vô cùng khinh khủng!

Đúng lúc này, một giọng nói từ xa truyền tới:

Lâm Mục cười lạnh:

Nghe vậy, Lâm Mục yên lặng.

- Xong hay không, ngươi nói không tính. Cuối cùng nhắc nhở một chút, Diệp Huyền chủ động bỏ qua món chí bảo kia, như vậy đã chuyển dời lực chú ý lên Tần gia ta! Các ngươi biết hắn lúc này đang làm gì không? Các ngươi cảm thấy hắn sẽ nhàn rỗi sao? Diệp Huyền người này có thù tất báo, một khi hắn trở thành siêu phàm Kiếm Thánh, tăng thêm thuật ám sát của hắn, thật không biết thiết kỵ Đường tộc các ngươi có đủ để hắn giết hay không!

Tần Trọng lắc đầu:

Đường Thanh đi đến trước mặt Tần Trọng, cười nói:

- Tần Trọng tộc trưởng, chúng ta bây giờ đàm luận không phải món chí bảo kia, cũng không phải Diệp Huyền, mà là Tần gia ngươi! Năm đó Tần gia ngươi ước định với Đường tộc ta như thế nào? Chẳng lẽ Tần gia ngươi quên đi thân phận của mình hay sao?

Tần Trọng nhìn Đường Thanh, không nói gì.

Đường Thanh lại nói:

- Tần gia ngươi hành động chính là phản bội! Ngươi cảm thấy Đường tộc ta sẽ bỏ qua cho Tần gia hay sao?

Tần Trọng cười nói:

- Vậy ngươi cảm thấy nên như thế nào?

Đường Thanh mỉm cười, nàng mở lòng bàn tay ra, một tia sáng trắng bay ra, rất nhanh, một cái bóng mờ xuất hiện trước mặt nàng.

Nhìn thấy hư ảnh này, tất cả thiết kỵ Đường tộc đều quỳ xuống, Lâm Mục cùng Nhạc lão cũng như thế.

Đường Diêm nhìn Đường Thanh, cứ nhìn như thế.

- Ta có oán với gia tộc!

Đường Thanh nói:

- Ngươi nghĩ như thế nào?

Đường Diêm hỏi lại:

- Hắn cảm thấy gia tộc vứt bỏ ta, ta trong tay hắn không còn tác dụng gì, mà thả ta đi, ta có oán gia tộc, chuyện này có lợi với hắn.

- Tần gia phản bội, Đường Thanh kiến nghị lập tức diệt trừ Tần gia, diệt tuyệt tai hoạ!

Nghe vậy, Tần Trọng đứng cách đó không xa nhìn thoáng qua Đường Thanh, không nói gì.

Đường Diêm hỏi:

- Ngươi trốn ra như thế nào.

Đường Thanh sắc mặt bình tĩnh:

- Hắn thả ta đi.

Đường Diêm hỏi:

- Vì sao?

Đường Thanh nói:

Đường Thanh nói:

- Chuyện gì!

Đường Diêm nói:

- Đường Thanh bái kiến tộc trưởng.

Đường Thanh hơi thi lễ với hư ảnh:

Bởi vì đạo hư ảnh này, chính là tộc trưởng đương nhiệm của Đường tộc, Đường Diêm!

Đường Thanh nắm chặt hai tay:

- Dĩ nhiên, ta càng nhiều hơn chính là oán bản thân mình, là ta chủ quan ngu xuẩn mới bị Diệp Huyền bắt được!

Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Đường Diêm:

- Từ giờ trở đi, ta nghĩ gia tộc sẽ không bao giờ lại từ bỏ ta, ta sẽ chứng minh cho gia tộc thấy, gia tộc trước đó từ bỏ ta, là sai lầm lớn nhất gia tộc!

Không gian lầm vào yên tĩnh.

Cách đó không xa, lão giả áo bào đen nhìn thoáng qua Đường Thanh, nói khẽ:

- Nha đầu này. . .

Lúc này, Đường Diêm đột nhiên nói:

- Từ giờ phút này, Đường Thanh thăng làm Phó thống lĩnh thiết kỵ Đường tộc, có thể tự do điều động ba mươi thiết kỵ gia tộc, được điều động hai cường giả Chứng Đạo cảnh, ban thưởng một viên Cửu Long ngọc bội, trăm vạn thần tinh, có thể tự do vào Thiên Tàng các, Thần Kỹ các, động thiên thánh địa, có thể bồi dưỡng thân binh!

Nghe Đường Diêm lên tiếng, chín tên thiết kỵ Đường tộc đột nhiên quay người quỳ một gối trước Đường Thanh:

- Bái kiến Thanh thống!

Sắc mặt Lâm Mục cùng Nhạc lão lập tức biến hóa.

Đãi ngộ hiện tại của Đường Thanh, chỉ có mấy vị công tử Đường tộc mới có! Những công tử kia đều có tư cách tranh vị trí thế tử!

Ý vị này, tộc trưởng muốn Đường Thanh tranh đoạt vị trí thế tử!

Cũng mang ý nghĩa, Đường Thanh từ đó chân chính tiến vào vòng tròn hạch tâm của Đường tộc!

Lâm Mục và Nhạc lão vội vàng hành lễ với Đường Thanh:

- Bái kiến Thanh thống!

Phó thống lĩnh thiết kỵ Đường tộc, danh hiệu này còn lớn hơn đại tiểu thư Đường gia rất nhiều!

Bởi vì đây là thực quyền!

Mà đại tiểu thư Đường gia, đây chỉ là một cái hư danh!

Đường Thanh đứng dậy hơi thi lễ với Đường Diêm:

- Đường Thanh sẽ không phụ kỳ vọng của tộc trưởng!

Đường Diêm nói:

- Chuyện Tần gia, về tộc thương lượng với đám đệ đệ của ngươi, là giết là lưu, chính các ngươi quyết định. Chuyện khác, toàn lực tìm kiếm tung tích của Diệp Huyền. Đây là họa lớn, không thể lưu!

Đường Thanh gật đầu:

- Hiểu rõ!

Nói xong, hai tay chậm rãi buông ra, thần sắc bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận