Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 840: Tổ Sư Kiếm Tông!

Dạ Lan lãm đạm nói:

- Ta tự nhiên biết! Nhưng mà, hiện ngay hắn mạnh lên, chúng ta không có chỗ xấu. Hơn nữa, ngày sau có Nhạc lão tọa trấn, hắn càng không thể gây ra sóng gió gì!

Tên cường giả Đạo cảnh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Đúng thế, hiện tại Diệp Huyền mạnh lên, bọn họ không có chỗ xấu!

Bởi vì bọn họ hiện tại có chung địch nhân, đó chính là Kiếm tông.

Sau khi có Diệp Huyền gia nhập, bọn họ càng dễ dàng đối phó cường giả Đạo cảnh của Kiếm tông!

Rất nhanh, đám người Diệp Huyền tiến vào một sơn mạch.

Bên trong dãy núi, Diệp Huyền tìm một chỗ yên tĩnh, đám người Dạ Lan cũng ẩn nấp ở bốn phía.

Một khi tiến vào Vạn Pháp cảnh, khi đó, thực lực của hắn nhất định gia tăng thật lớn, khi đó ám sát cường giả Đạo cảnh dễ dàng hơn rất nhiều, chính hắn cũng có một ít năng lực tự vệ!

Bởi vì Tiểu Linh Nhi ôm kiếm, kỳ thật chiến lực vô cùng khinh khủng. . .

Bởi vì thực lực của hắn bây giờ vẫn chưa đủ!

Đây là Đế Khuyển kiến nghị với hắn!

Diệp Huyền lắc đầu.

Oanh!

Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, lúc này, lầu thứ sáu đột nhiên nói:

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, tĩnh khí ngưng thần!

Hắn đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin đám người Dạ Lan, thế nhưng hắn hiện tại không có cách nào, hắn hiện tại không mạnh lên, trong thời gian kế tiếp, hắn càng không có biện pháp đột phá!

- Ngươi tin tưởng bọn họ?

Đương nhiên, hắn cũng không phải hoàn toàn tin tưởng đám người Dạ Lan, Đế Khuyển đã bị hắn gọi vào trong Giới Ngục tháp, trừ việc này ra, Tiểu Linh Nhi ôm kiếm trên đỉnh tháp cũng tùy thời chờ lệnh!

Trong bóng tối.

Liều một phen!

Dạ Lan lặng lẽ nhìn Diệp Huyền phía dưới, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, Diệp Huyền xuất ra một thanh kiếm cấp bậc Tiên khí cắm vào bụng mình.

Một cổ lực lượng cường đại bao phủ thân thể Diệp Huyền, rất nhanh, Diệp Huyền bắt đầu điên cuồng hấp thu cỗ lực lượng này!

- Bây giờ Kiếm tông mới là địch nhân lớn nhất của chúng ta!

- Ngươi cho rằng hắn thật sự tin tưởng chúng ta như vậy? Nếu ta dự liệu không sai, nếu hắn dám đột phá trước mặt chúng ta, nhất định sẽ có chỗ dựa, nếu chúng ta động thủ, một khi liều chết với hắn, cao hứng nhất chính là Kiếm tông!

. . .

- Nếu hiện tại ra tay. . . .

Hách Liên Thiên nói:

Bên cạnh Dạ Lan, một tên cường giả Đạo cảnh đột nhiên dùng huyền khí truyền âm:

- Bây giờ Kiếm tông nguyên khí tổn thương nặng nề, ta cảm thấy, chúng ta nên bỏ đá xuống giếng!

Phía dưới, một người đàn ông tuổi trung niên đi ra:

- Chuyện Kiếm tông, các ngươi đã nghe nói qua.

Dạ Lan lãm đạm nói:

Võ viện.

Hách Liên Thiên ngồi trong đại điện, nơi này có sáu cường giả Đạo cảnh của Võ viện!

Trừ bọn họ ra, An Lan Tú cùng Mạc Tà và Liên Vạn Lý, cùng với Tiêu Trần cũng có mặt!

Nói xong, hắn thu hồi tầm mắt, quay người nhìn về phía Kiếm tông:

Đám người Dạ Lan vì tránh phiền toái không cần thiết, cũng ẩn nấp bản thân!

Cứ như vậy, Diệp Huyền bắt đầu điên cuồng hấp thu, khí tức quanh người hắn càng ngày càng mạnh, nhưng mà còn tốt, đám người Dạ Lan thi triển cấm thuật ở chung quan, bởi vậy, khí tức của Diệp Huyền cũng không có tiết ra ngoài!

Tên cường giả Đạo cảnh kia gật đầu, mục đích bọn họ tới đây là vì món chí bảo kia!

Bỏ đá xuống giếng!

Mọi người nhìn về phía nam tử trung niên, nam tử trung niên lãm đạm nói:

- Kiếm tông bất nhân, chúng ta cần gì nói đạo nghĩa với bọn họ?

Một lão giả gật đầu:

- Đúng vậy, Kiếm tông lần này tuyên chiến với Võ viện ta, đã biểu lộ bọn họ lòng lang dạ thú, vào thời điểm này, Võ viện không thể nói đạo nghĩa với bọn họ!

Hách Liên Thiên nhìn sang bốn người Mạc Tà:

- Các ngươi thấy thế nào?

Liên Vạn Lý nói:

- Đánh!

- Không biết.

Hách Liên Thiên lắc đầu:

- Phân thân tổ sư Kiếm tông mạnh bao nhiêu?

Lúc này, Tần Sơn đột nhiên hỏi:

- Chờ. Chờ một cơ hội, một cơ hội nhất kích mất mạng!

Hách Liên Thiên đứng dậy, hắn đi đến cửa đại điện, nói khẽ:

Nói xong, hắn nhìn sang Hách Liên Thiên, mọi người cũng nhìn Hách Liên Thiên.

Hách Liên Thiên lại lắc đầu:

- Các ngươi đánh giá thấp Kiếm tông!

Tần Sơn trầm giọng nói:

- Tông chủ có ý là, Kiếm tông còn có át chủ bài không muốn người ta biết?

Hách Liên Thiên gật đầu:

- Tổ sư Kiếm tông năm đó không chỉ lưu lại một sợi phân thân tại Kiếm tông, còn có một bộ kiếm trận kinh thiên động địa, trừ những thứ này ra, thời điểm lịch đại tổ sư Kiếm tông vẫn lạc, đều sẽ tiến vào cấm địa kiếm mộ Kiếm tông. . . Nếu chúng ta động thủ, kết quả tốt nhất chính là lưỡng bại câu thương, sau đó sẽ có người khác ngồi thu ngư ông lợi.

Tần Sơn trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ cứ từ bỏ như vậy?

- Mạc Tà huynh nói không sai, Kiếm tông lòng lang dạ thú, nếu để cho bọn họ có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ đả kích Võ viện ta, so với chờ bọn chúng động thủ, không bằng chúng ta chủ động xuất kích từ bây giờ!

Tiêu Trần cũng nói:

- Các vị tiền bối, ý đồ của Kiếm tông đã rất rõ ràng, nếu hiện tại còn nói đạo nghĩa với bọn họ, không thể nghi ngờ là hành vi ngu xuẩn. Cho nên, ta cảm thấy nên đánh, không chỉ đánh, hơn nữa còn phải đánh thật ác, nhất kích mất mạng!

Mạc Tà nói:

- Đánh!

An Lan Tú gật đầu:

Thực lực tổ sư Kiếm tông và tổ sư Võ viện đều là một bí ẩn!

Bởi vì đối với hai người này, mặc kệ là Kiếm tông hay là Võ viện, tư liệu ghi chép về bọn họ đều rất ít!

...

Trong rừng rậm.

Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, hắn hiện tại đang điên cuồng hấp thu năng lượng.

Thôn phệ kiếm!

Hắn hiện tại tu tập công pháp do nữ tử váy trắng lưu cho hắn, đối với môn công pháp này, hắn dần dần phát hiện có điểm đặc biệt.

Trước kia là không hiểu, luyện thành xong việc!

Thế nhưng hiện tại, hắn phát hiện, công pháp này đang cải tạo thân thể thành đan điền của hắn!

Toàn bộ thân thể hắn đều là đan điền!

Trừ việc này ra, thể chất hắn hiện tại còn có một điểm đặc thù, đó chính là có thể thôn phệ kiếm!

Đương nhiên, kiếm này có cấp bậc không thể thấp hơn Trấn Hồn kiếm, hơn nữa, thực lực của kiếm cũng không thể mạnh hơn hắn quá nhiều, dù là hiện tại, hắn cũng không dám mạnh mẽ chống đỡ kiếm của kiếm tu Đạo cảnh!

Một phần vạn không thể hấp thu, hắn sẽ chết!

Dù sao, cảnh giới của hắn lúc này quá thấp!

Nhưng mà, mặc dù hắn không dám mạnh mẽ chống đỡ kiếm của kiếm tu Đạo cảnh, thế nhưng, nếu cảnh giới tăng lên, hắn sẽ không còn lo lắng này.

Thời gian không ngừng trôi qua, Diệp Huyền đã thôn phệ hết mười chuôi kiếm cấp bậc Tiên khí!

Khí tức của hắn đã mạnh hơn trước gấp mấy lần!

Âm thầm Dạ Lan cau mày suy nghĩ!

Bởi vì khí tức của Diệp Huyền càng ngày càng mạnh, tiếp tục như thế, rất dễ dàng bại lộ!

Yên lặng một lát, Dạ Lan trầm giọng nói:

- Mọi người cùng nhau phong tỏa nơi này, chớ có để khí tức của hắn bộc lộ ra ngoài!

Phía sau hắn, các cường giả Đạo cảnh gật đầu.

Rất nhanh, mọi người bắt đầu hợp lại phong tỏa không gian chung quanh Diệp Huyền.

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất ra một thanh kiếm Tạo Hóa cảnh và cắm vào bụng mình.

Oanh!

Một cỗ năng lượng cường đại bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Huyền, thân thể hắn bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng của kiếm!

Cùng lúc đó, khí tức của hắn tăng vọt giống như núi lửa bộc phát!

Bên ngoài, Dạ Lan cau mày:

- Không phải đột phá Vạn Pháp cảnh hay sao? Làm ra động tĩnh lớn như vậy, không biết còn tưởng rằng ngươi đột phá Đạo cảnh!

Nói xong, hắn lại gia cố không gian chung quanh, không cho khí tức của Diệp Huyền tràn ra ngoài!

Có mấy tên cường giả Đạo cảnh liên thủ phong tỏa không gian, mặc dù khí tức trên người Diệp Huyền cực kỳ cường đại, nhưng nếu đứng ngoài phong tỏa sẽ không phát hiện ra chút động tĩnh gì!

Lại qua nửa canh giờ, Diệp Huyền lần nữa xuất ra một thanh kiếm Tạo Hóa cảnh cắm vào bụng mình, sau đó bắt đầu điên cuồng thôn phệ.

Thân thể hắn lúc này giống như một vòng xoáy đáng sợ, điên cuồng thôn phệ những năng lượng chung quanh, sau khi thôn phệ, khí tức của hắn càng ngày càng mạnh.

Đám người Dạ Lan liếc mắt nhìn nhau, trong mắt sinh ra một tia khiếp sợ!

Bởi vì khí tức trên người Diệp Huyền đã vượt xa khí tức cường giả Vạn Pháp cảnh!

Bên cạnh Dạ Lan, một lão giả trầm giọng nói:

- Người này rất không bình thường!

Dạ Lan khẽ gật đầu, Diệp Huyền thật sự làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ, mặc kệ là thực lực hay tăng lên cảnh giới, rõ ràng chỉ đột phá Vạn Pháp cảnh, nhưng khí tức Diệp Huyền hiện tại đã sắp đạt tới Thánh cảnh!

Lúc này, lão giả bên cạnh Dạ Lan trầm giọng nói:

- Nếu chúng ta đối địch với hắn, như vậy. . .

Dạ Lan lắc đầu:

- Chúng ta hiện tại không có xung đột lợi ích, hắn mạnh lên, chúng ta cũng có chỗ tốt.

Lão giả kia do dự một chút, vẫn không nói gì, thế nhưng trong mắt của hắn lại có một tia lo âu!

Diệp Huyền!

Nếu Diệp Huyền hiện tại đánh với cường giả Đạo cảnh, hắn cũng có phần thắng rất lớn, đặc biệt khi thi triển ra đủ loại át chủ bài; không đánh chính diện, cường giả Đạo cảnh càng không phải là đối thủ của hắn!

Nếu Diệp Huyền đột phá lần nữa, khi đó, thực lực Diệp Huyền không thể nghi ngờ sẽ càng khủng bố!

Kiêng kị!

Nói không kiêng kị đó là giả!

Nhưng mà cũng còn tốt, đúng như Dạ Lan nói, hiện tại Diệp Huyền liên thủ với bọn họ, Diệp Huyền mạnh mẽ, bọn họ cũng có chỗ tốt!

Nghĩ đến điểm này, lão giả cảm thấy nội tâm thoải mái, không nghĩ nhiều nữa!

Cứ như vậy, một đêm trôi qua.

Vào lúc trời sắp sáng, một cỗ khí tức cường đại bộc phát dữ dội, cỗ khí tức này giống như biển động, vừa xuất hiện, không gian bốn phía rung động dữ dội!

Lúc này, Dạ Lan vội vàng nói:

- Trấn áp!

Khi Dạ Lan dứt lời, cường giả Đạo cảnh chung quanh liên thủ trấn áp lần nữa, rất nhanh, không gian đang rung động khôi phục bình tĩnh như cũ!

Lúc này, Diệp Huyền mở mắt ra.

Dạ Lan xuất hiện trước mặt Diệp Huyền:

- Vạn Pháp cảnh?

Diệp Huyền gật đầu, hắn đứng dậy, một cỗ khí tức cường đại lại sinh ra trên người hắn, nhưng mà rất nhanh, cỗ khí tức này lại quay về cơ thể hắn.

Diệp Huyền nhắm mắt lại, chậm rãi nắm tay cảm nhận lực lượng!

Lực lượng!

Hắn có cảm giác toàn thân mình tràn đầy lực lượng.

Không giống nhau!

Hoàn toàn khác nhau!

Mặc dù chỉ kém một cảnh giới, thế nhưng linh hồn và các phương diện khác của hắn đều tăng lên thật lớn, đặc biệt là tinh thần lực và linh hồn lực!

Hắn hiện tại đánh lén cường giả Đạo cảnh, sẽ dễ dàng hơn trước kia rất nhiều!

Đúng lúc này, gương mặt Dạ Lan lại thay đổi, hắn quay đầu nhìn về phía chân trời:

- Có người tới!

Dứt lời, một lão giả đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Người tới, chính là tiền nhiệm tông chủ Kiếm tông Mục Phong Trần.

Lúc này, Diệp Huyền đã biến mất không thấy gì nữa.

Mục Phong Trần lạnh lùng nhìn thoáng qua đám người Dạ Lan:

- Diệp Huyền ở nơi nào!

Dạ Lan lạnh lùng nói:

- Hắn ở nơi nào, chúng ta làm sao biết được?

Mục Phong Trần híp mắt lại:

- Chết!

Dứt lời, hắn đột nhiên rút kiếm chém mạnh.

Một đạo kiếm quang sáng như tuyết tàn nhẫn chém xuống!

Dạ Lan biến sắc, hắn đấm ra một quyền về phía trước.

Oanh!

Một quyền này vừa ra, Dạ Lan đã lui về phía sau hơn trăm trượng! Sau khi hắn dừng lại, cánh tay phải xuất hiện máu tươi tung tóe!

Dạ Lan đang muốn xuất thủ lần nữa, nhưng vào lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt Mục Phong Trần.

Người này chính là Nhạc lão.

Nhạc lão nhìn Mục Phong Trần, cười nói:

- Mục Tông chủ, nếu ngứa tay, ta giao thủ vài chiêu với ngươi?

Mục Phong Trần nhìn về phía Nhạc lão, mặt không biểu tình:

- Diệp Huyền ở nơi nào!

Nhạc lão cười nói:

- Diệp Huyền ở nơi nào, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi người nào?

Mục Phong Trần nhìn chằm chằm vào Nhạc lão:

- Các ngươi liều chết với Kiếm tông ta, có chỗ tốt gì?

Nhạc lão nhìn Mục Phong Trần:

- Mục Tông chủ, thực không dám giấu giếm, món chí bảo kia, chúng ta nhất định phải đạt được. Đừng nói Kiếm tông ngươi, cho dù Kiếm tông ngươi và Võ viện liên thủ với nhau, chúng ta cũng sẽ không từ bỏ! Giao ra vật này, chúng ta lập tức rời khỏi Thần Võ tinh vực, nếu không phải như vậy, Kiếm tông ngươi đời này không được bình yên!

Mục Phong Trần híp mắt lại:

- Ngươi đang uy hiếp ta sao?

Nhạc lão gật đầu:

- Đúng thế!

Kiếm trong tay Mục Phong Trần bắt đầu rung động!

Nhạc lão không hề sợ hãi, trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt.

Một lát sau, Mục Phong Trần nói:

- Ta đã nói với ngươi, món chí bảo kia cũng không nằm trong tay Kiếm tông ta!

- Phải không?

Cách đó không xa, Dạ Lan đột nhiên cười lạnh:

- Ngày đó Lý Huyền Phong cướp đi món chí bảo kia, chúng ta cũng không có mù!

Mục Phong Trần lãm đạm nói:

- Món chí bảo kia thật rơi vào trong tay hắn, nhưng mà về sau món chí bảo kia đột nhiên biến mất! Nếu như dự liệu không sai, món chí bảo kia hẳn còn nằm trong tay Diệp Huyền.

Dạ Lan cười lạnh:

- Ngươi cho rằng chúng ta là trẻ con ba tuổi sao? Lại còn biên ra lời nói dối thấp kém như vậy!

Mục Phong Trần nhìn về phía Dạ Lan:

- Nếu các ngươi không tin, có thể gọi Diệp Huyền ra đây, sau đó lục soát người hắn, tự nhiên sẽ biết được thật giả!

Dạ Lan cười lạnh không nói.

Nhạc lão cũng lắc đầu cười một tiếng:

- Mục Phong Trần, ngươi thật muốn gọi Diệp Huyền ra, đúng không?

Mục Phong Trần nhìn thẳng Nhạc lão:

- Ngươi lục soát người hắn sẽ biết ta. . .

Nhạc lão đột nhiên cắt lời Mục Phong Trần:

- Như Dạ Lan nói, Kiếm tông ngươi thật sự ưa thích chơi những trò xiếc thấp kém.

Mục Phong Trần híp mắt lại:

- Ngươi có ý gì!

Nhạc lão lãm đạm nói:

- Lúc trước, ta đã lục xoát thân thể hắn! Nhưng mà, không có món chí bảo kia!

Nghe vậy, Mục Phong Trần cau mày, một lát sau, hắn cười lạnh:

- Tốt cho Diệp Huyền, quả nhiên là vô cùng tốt!

Nói xong, hắn nhìn về phía Nhạc lão:

- Nếu các ngươi không tin, các ngươi có bản lãnh gì, cứ lộ ra đi, Kiếm tông ta tiếp hết!

Nói xong, hắn quay người biến mất phía cuối chân trời.

Sau khi Mục Phong Trần rời đi, Diệp Huyền đi ra.

Nhạc lão nhìn về phía Diệp Huyền:

- Vạn Pháp cảnh?

Diệp Huyền gật đầu:

- Vừa đột phá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận