Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3335: Đến xem đấu võ

Trước cổng thành, kiếm đạo khí tức trên người Diệp Huyền càng lúc càng mạnh, phản ứng của Thanh Huyền Kiếm trong cơ thể hắn cũng càng lúc càng lớn!

Không chỉ có kiếm đạo lột xác!

Tâm cũng lột xác!

Lúc này, Diệp Huyền mở mắt. Hắn xòe tay ra, những luồng kiếm đạo khí tức trên người hắn đã hội tụ vào lòng bàn tay hắn.

Bên cạnh Diệp Huyền, Đạo Nhất khẽ nói: "Đột phá rồi hả?"

Diệp Huyền gật đầu: "Kiếm đạo đột phá rồi!"

Kiếm đạo đột phá!

Hắn không biết hiện giờ mình đang ở cấp bậc nào, nhưng hắn biết, hiện giờ mình mạnh hơn rất nhiều so với ban nãy!

Tiểu tháp trầm mặc một hồi rồi nói: "Tiểu chủ, ngươi đừng có lấy mình ra so sánh với nàng ta được không? Ngươi tự lượng sức mình rất khó sao?"

Diệp Huyền nhíu mày: "Giáng cảnh?"

Tiểu tháp hỏi: "Sao lại không đúng?"

Tiểu tháp tiếp tục nói: "Chắc hiện giờ cảnh giới của tiểu chủ là 'Giáng' cảnh!"

Tiểu tháp nói: "Chủ nhân từng nói, tuân theo bản tâm thực ra không hề khó, khó ở chỗ thu phục bản tâm thôi! Một kiếm tu nghe theo mong muốn của mình thì không khó, khó ở chỗ trói buộc chính mình. Người ta hơn nhau ở chỗ có thể kiềm chế bản thân, trong lòng có một đống tiêu chuẩn về thiện ác. Thiện là thiện, ác là ác..."

Tiểu tháp nói: "Có thể nói như vậy! Hơn nữa sau khi khuất phục nội tâm, uy lực kiếm kĩ của tiểu chủ sẽ mạnh lên rất nhiều! Hiện giờ Bật Kiếm Định Sinh Tử và Phi Kiếm Thuật của ngươi mạnh hơn ngày xưa nhiều lắm!"

Lúc này, tiểu tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, hiện giờ ngươi coi như là một kiếm tu chân chính rồi đấy!"

Tiểu tháp gật đầu: "Đúng vậy! Nghe nội tâm, biết nội tâm, hạ nội tâm! Hiện giờ tiểu chủ đang ở mức hạ nội tâm! Nếu lấy cảnh giới thông thường ra để xét thì hiện giờ ngươi tương đương với Đại Thánh Nhân ấy!"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Không đúng!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Kiếm tu chân chính?"

Diệp Huyền: "..."

Hiện giờ uy lực của Bạt Kiếm Định Sinh Tử hơn khi xưa khoảng bốn phần, tốc độ của phi kiếm cũng vậy!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Hình như Thanh Nhi muốn làm gì là làm cái nấy mà!"

Diệp Huyền lắc đầu cười, nhiều khi khổ tu không bằng một khắc giác ngộ mà!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Như vậy tức là hiện giờ ta có thể nói mình là Đại Thánh Nhân rồi?"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta biết!"

Diệp Huyền chớp mắt: "Không biết?"

Có vẻ như hắn nhớ tới điều gì đó nên đột nhiên hỏi: "Tiểu tháp, ngươi có biết trên Giáng cảnh là gì không?"

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, gật đầu.

Có điều, điều này cũng giúp Diệp Huyền hiểu ra rằng nghe theo bản tâm không có nghĩa là có thể làm loạn!

Lúc này, Lý Tu Nhiên đột nhiên nói: "Theo như sử sách thì Cổ tinh vực từng rất phồn hoa, còn phồn hoa hơn cả Cổ Thần tinh vực, nhưng không biết vì sao mà lại bị phá hủy!"

Mà hắn cũng không ngờ một hành động của hắn thôi cũng có thể khiến tâm cảnh của mình đột phá!

Diệp Huyền nhíu mày: "Khu ổ chuột?"

Lý Tu Nhiên lại nói: "Hiện giờ khu vực này đã trở thành một khu ổ chuột!"

Diệp Huyền khẽ gật đầu, có thể thấy tòa thành này thực sự đã từng rất phồn vinh.

Khuất phục nội tâm!

Trên đường đi, ba người Diệp Huyền không ngừng quan sát xung quanh!

Không thể không nói, trong tòa thành này đổ nát vô cùng, khắp nơi đều tan hoang, hơn nữa còn tỏa ra thứ mùi thối rữa! Tòa thành này chắc chắn đã từng bị phá hoại thế nào đó mới trở nên như vậy.

Tận cùng của phồn hoa chính là đổ nát!

Tiểu tháp nói: "Không biết!"

Lúc này, Đạo Nhất đột nhiên nói: "Chúng ta vào thôi!"

Khóe miệng Diệp Huyền giật giật. Mẹ kiếp, giờ ngươi mới biết ngươi là một cái tháp hả!

Tiểu tháp thấy hơi bất lực: "Tiểu chủ, ta chỉ là một cái tháp thôi!"

Lý Tu Nhiên gật đầu: "Nơi này dù không hề mất hẳn linh khí, song linh khí ở đây không thích hợp để tu luyện. Những người ở nơi này tu vi cảnh giới đều vô cùng thấp, hơn nữa thọ mệnh cũng không quá dài! Bởi lẽ linh khí nơi này đang dần cạn kiệt, không khí ở đây cũng bị ô nhiễm!"

Diệp Huyền cảm nhận xung quanh một chút. Đúng thật là linh khí nơi này ít ỏi đến đáng thương, không khí thì lẫn một vài vật chất không được tốt cho lắm.

Có vẻ như nhớ tới điều gì đó, hắn đột nhiên hỏi: "Nơi này chẳng phải là một tinh vực chết chóc hay sao, bọn họ đấu võ ở đây thì có ảnh hưởng gì không?"

Lý Tu Nhiên khẽ lắc đầu: "Không một ai để ý đến nơi này đâu!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Đúng lúc ấy, một tiểu nữ hài lưng đeo gùi đột nhiên chạy đến trước mặt ba người.

Tiểu nữ hài này mặc áo hoa nhí rách nát và một chiếc quần vải bông, trên áo quần toàn là chỗ vá, hơn nữa bộ đồ còn không phù hợp với thân hình của tiểu nữ hài, nó quá nhỏ, trông chẳng hài hòa một chút nào.

Tiểu nữ hài để hai bím tóc, gương mặt bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt là long lanh. Dưới chân tiểu nữ hài là một đôi giày bện bằng dây leo, trông cũng cực kì nhỏ. Ngón chân cái của tiểu nữ hài này còn lộ hẳn ra khỏi giày.

Trong lúc chạy, hai ngón chân của tiểu nữ hài co lại, bởi nếu không cẩn thận thì ngón chân sẽ chà xuống mặt đất.

Tiểu nữ hài nhìn ba người Diệp Huyền, nàng cung kính hành lễ: "Ba vị tiên nhân, các ngươi tới đây xem đấu võ sao?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Đúng vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận