Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 558: Ngươi Muốn Dùng Tư Hình?

Vương Thiên Nhai nhìn qua Diệp Huyền:

- Hai người kia, nữ là Bách Linh, nam là Tiêu Tiềm, là học viên nội viện.

Diệp Huyền cừi nói:

- Ta không biết bọn hắn, thực sự!

Vương Thiên Nhai trầm giọng:

- Hai người này đều đi theo một người tên là Nam Sơn, mà người này, tới từ Thanh Thương giới. Theo ta được biết, ngươi cũng tới từ Thanh Thương giới, đúng không?

Thanh Thương giới!

Hộ Giới minh!

Nếu biết nữ tử thần bí khủng bố như vậy, những người kia có khi còn không dám tới.

- Tiền bối, ngươi biết Thanh Thương giới đã xảy ra chuyện gì chứ?

Diệp Huyền đột nhiên bừng tỉnh, chuyện chủ thượng Hộ Giới minh bị chém, cũng không nhiều người biết! Phải biết, trừ đám người bên hắn, cơ hồ tất cả người theo Hộ Giới minh đều bị nữ tử thần bí chém sạch, bởi vậy, rất nhiều người căn bản không biết, chủ thượng Hộ Giới minh đã bị giết.

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền nhìn vương hiên nhai:

Chẳng qua hắn không hiểu, chủ thượng Hộ Giới minh này đã bị chém…

Nghe tới đây, Diệp Huyền liền hiểu!

Diệp Huyền lập tức nghĩ tới thế lực này, trước khi hắn tới, đã từng nghe Thương Huyền nói qua, Hộ Giới minh cũng có người ở Đạo Nhất học viện.

Vương Thiên Nhai gật nhẹ:

Không đúng!

Rõ ràng, Nam Sơn này là người của Hộ Giới minh.

Vấn đề là, rất nhiều người không biết nữ tử thần bí…

Thương Kiếm tông, Hộ Giới minh!

Tính cả những người tới tìm hắn gây chuyện, đều không biết Thanh Thương giới đã có chuyện gì.

Dưới cái nhìn của rất nhiều người, Hộ Giới minh là do Thương Kiếm tông diệt, mà không phải do Diệp Huyền hắn. Đây cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều người dám tới gây chuyện với hắn.

- Biết một chút, nghe nói Hộ Giới minh này bị đồ lục, là một nữ tử thần bí nào đó làm, mà nguyên nhân thì chỉ biết liên quan tới Thương Kiếm tông, cụ thể thế nào thì không biết.

Hiểu rõ!

Diệp Huyền lần nữa lắc đầu, như nghĩ tới điều gì, lại nhìn Vương Thiên Nhai:

Hắn mang trọng bảo, người tới sẽ càng ngày càng nhiều…

Diệp Huyền gật đầu:

Mà những người biết nguyên nhân thực sự, cơ bản đã chết sạch. Mà người sống, thì đều là người của hắn, chắc chắn sẽ không nói lung tung.

Vương Thiên Nhai trầm giọng:

Bởi bọn họ kiêng kỵ Thương Kiếm tông, nhưng sẽ không kiêng kỵ Diệp Huyền.

- Không sao.

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu giờ tiền vào nội viện, nhất định sẽ bị Nam Sơn kia nhằm vào, ngươi…

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lắc đầu thở dài, chuyện này sẽ phiền lớn.

- Gia nhập nội viện!

Hiện tại, hắn đã cảm thấy nguy cơ, nguy cơ rất lớn, nhất định phải toàn lực khiến bản thân mạnh lên, mà chuyện của Việt Kỳ, cũng không kéo dài lâu được.

Hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây.

Phiền phức!

- Ngươi muốn gia nhập nội viện?

Vương Thiên Nhai nhìn qua Diệp Huyền:

- Viện trưởng, làm thế nào để gia nhập nội viện?

Vương Thiên Nhai nhìn qua Diệp Huyền, nói khẽ:

- Ngươi muốn tiến vào nội viện, tùy thời đều có thể.

Diệp Huyền sửng sốt:

- Đơn giản vậy sao?

Vương Thiên Nhai lắc đầu:

- Tốt xấu gì thì ngươi cũng là Kiếm tiên!

Nói xong, lão có chút dừng lại:

- Theo ta!

Cứ như vậy, Diệp Huyền theo Vương Thiên Nhai rời đi, chừng nửa canh giờ sau, đã tới sâu trong sơn mạch.

Diệp Huyền yên lặng, đột nhiên gầm thét:

- Diệp Huyền, lão phu biết ngươi rất mạnh, thậm chí còn có thủ đoạn ẩn chưa xuất, nhưng ngươi nên hiểu, coi như ngươi thắng, ngươi cũng không thể chạy thoát khỏi Đạo Nhất học viện này, sát hại Phó Viện trưởng cùng một vị Đạo sư, ngươi nhất định sẽ bị Đạo Nhất học viện truy sát. Nếu ngươi giao chí bảo kia ra, sau đó rời Đạo Nhất học viện, lão phu có thể thả cho ngươi một con đường sống, nói được thì làm được!

Vương Thiên Nhai đột nhiên nói:

Hắn phát hiện, hắn đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền trầm mặc.

Người này, chính là Mạc Liêm!

Nói xong, hắn nhìn qua bốn phía, cười nói:

- Nơi này cũng yên tĩnh, vừa hay thuận tiện giết người đoạt bảo!

Vương Thiên Nhai gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, ngươi nên biết, thứ kia ở trên người ngươi, sẽ chỉ dẫn tới tai họa vô tận, không bằng giao cho lão phu, lão phu bảo đảm ngươi có thể tiến vào nội viện, ngươi thấy thế nào?

Diệp Huyền cười nói:

- Giao cho ngươi, chỉ sợ ngươi lập tức giết người diệt khẩu?

Vương Thiên Nhai hơi híp mắt:

- Ngươi a, quá thông minh! Nhưng, người quá thông minh, đều không sống được lâu!

Thanh âm vừa dứt, một lão giả khác đã xuất hiện sau lưng Diệp Huyền.

- Hóa ra vì thứ này.

Diệp Huyền mỉm cười:

- Món đồ trên Tinh Tế Huyền Thưởng bảng, trên người ngươi, đúng không?

Vương Thiên Nhai quay người, nhìn Diệp Huyền:

- Vương Viện phó, con đường này, hẳn không dẫn tới nội viện, đúng không?

Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, cười nói:

- Cứu mạng a!

Thanh âm được huyền khí gia trì, lập tức ầm ầm chấn động.

Thanh âm cực lớn!

Lớn tức mức khiến cả ngoại viện đều nghe thấy!

Hai người Vương Thiên Nhai trực tiếp ngây dại!

Cứu mạng?

Hành động của Diệp Huyền, thực sự khiến hai người ngây người!

Lúc này, Diệp Huyền lại hô thêm mấy tiếng, hai người Vương Thiên Nhai lấy lại tinh thần, đã có mấy đạo khí tức mạnh mẽ chạy tới.

Nhìn thấy cảnh này, hai người vốn muốn động thủ lập tức không dám tùy tiện ra tay!

Vương Thiên Nhai gắt hao nhìn Diệp Huyền:

- Néu ngươi dám nói lung tung, lão phu nhất định khiến ngươi chết không yên lành!

Lúc này, Phong Cảnh cùng một lão già và một nam tử trung niên xuất hiện.

Thấy ba người Diệp Huyền, ba người Phong Cảnh lập tức sửng sốt.

Phong Cảnh nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi hô cứu mạng?

Diệp Huyền vội chạy tới, thần sắc bối rối, còn hơi nhợt nhạt, tựa như bị hù dọa.

Phong Cảnh nhíu mày:

- Có chuyện gì?

Nơi xa, Vương Thiên Nhai đang muốn nói, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Phong đạo sư, Vương viện phó muốn giết ta, bọn hắn muốn giết ta!

Nghe vậy, Vương Thiên Nhai liền trở nên khó coi:

- Diệp Huyền, ngươi nói bậy gì vậy?

Diệp Huyền không để ý tới Vương Thiên Nhai, chạy ra sau lưng Phong Cảnh, có chút e ngại nhìn hai người Vương Thiên Nhai, run giọng:

- Hai người này lừa ta tới đây, muốn giết ta đoạt bảo, ta… rất sợ hãi!

Vương Thiên Nhai gắt gao nhìn Diệp Huyền, ánh mắt băng lãnh:

- Ngươi có biết, vu oan Phó Viện trưởng cùng Đạo sư là tội gì không?

Diệp Huyền như bị dọa, vội nép hẳn ra sau, thân thể run nhẹ, trên trán còn tứa mồ hôi.

Ba người Phong Cảnh nhìn qua Diệp Huyền, sau đó nhìn hai người Vương Thiên Nhai, Vương Thiên Nhai trầm giọng:

- Ngươi tin hắn?

Phong Cảnh trầm giọng:

- Việc này, ta thấy nên để Đại trưởng lão định đoạt.

Nghe vậy, Vương Thiên Nhai híp mắt:

- Phong Cảnh, ngươi có gì gì?

Phong Cảnh lãnh đạm:

- Không có ý gì, chẳng qua việc này can hệ trọng đại, cần Đại trưởng lão tới xử lý.

Nói xong, lão dẫn Diệp Huyền quay người rời đi.

Mà lúc này, Vương Thiên Nhai đột nhiên cả giận:

- Càn rỡ! Ngoại viện này còn chưa tới lượt ngươi làm chủ.

Phong Cảnh dừng bước, lạnh lùng:

- Vương viện phó, sao, muốn dùng tư hình?

Vương Thiên Nhai gắt hao nhìn Phong Cảnh:

- Ngươi thực sự muốn vì hắn, mà đối nghịch với lão phu?

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, bi phẫn nói:

- Ngươi còn muốn thế nào, đồ cũng đã giao cho ngươi, ngươi không thể thả cho ta một đường sống sao? Ngươi thực là độc ác!

Vương Thiên Nhai: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận