Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1585: Ngươi có muốn ra ngoài không

Năm ấy, nàng đối đầu trực tiếp với Ngũ Duy kiếp, mặc dù giữ được mạng sống nhưng cũng bị trọng thương, sau này khó khăn lắm mới khôi phục được chút nguyên khí, nhưng lại bị tiên tri phong ấn. Do vậy, hiện giờ thực lực của nàng còn chẳng được ba phần thực lực lúc đỉnh cao!

Hiện giờ với Dị Thú kinh mà nói, nàng phải nhanh chóng hồi phục, bằng không dị thú ở nơi này sẽ tạo phản.

Mặc dù hơi không cam lòng nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác. Bởi lẽ lúc này nàng đột nhiên nhận ra Diệp Huyền không hề yếu kém như nàng tưởng tượng!

Sau khi Dị Thú kinh rời đi, Diệp Huyền trên không trung bỗng gục xuống.

Ban nãy khi thi triển bốn Đạo tắc và Giới Ngục tháp, hắn thực sự đã phải sử dụng quá nhiều sức lực.

Suy nhược!

Lúc này hắn suy nhược vô cùng, cả người chẳng có chút sức lực nào. Không chỉ cơ thể suy nhược mà đến linh hồn cũng suy yếu.

Đúng lúc hắn rơi xuống, tiểu nữ hài kia bỗng nhiên đỡ lấy hắn. Nàng nhẹ nhàng đặt hắn lên mặt đất, hình như nhớ ra điều gì đó, nàng bèn lấy cái bình suối sinh mệnh trước kia mà Diệp Huyền cho nàng ra rồi đưa đến bên miệng hắn.

Liên Thiển đáp: “Thứ nhất, Đạo tắc không đầy đủ. Thứ hai, mặc dù nó đã hồi phục nhưng linh trí của nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hiện giờ nó vẫn đang trong quá trình khôi phục nên năng lực tự chủ sẽ kém đi. Điều quan trọng nhất là Đạo tắc đã nhận ngươi làm chủ, không có ngươi thì nó không thể chỉ huy Đạo tắc chứ đừng nói đến việc thi triển sức mạnh của chúng!”

Đại Địa Đạo tắc, Mộng Chi Đạo tắc và Không Gian Đạo tắc đều đã nhận Diệp Huyền làm chủ. Có thể nói, nếu hiện giờ hắn đối đầu với tiểu tháp thì những Đạo tắc này sẽ đi theo hắn chứ không đi theo tiểu tháp!

Liên Thiển nói: “Có thể, nhưng mà hiện giờ thì không được!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất, Giới Ngục tháp thì ở ngay trước mặt hắn. Lúc này, giọng nói của Liên Thiển vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Với thực lực hiện giờ của ngươi đồng thời thi triển Đạo tắc và tiểu tháp sẽ rất phí sức. Nếu như chín đạo Đạo tắc tề tựu thì với thực lực của ngươi, ngươi hoàn toàn không thể thi triển được. Đừng nói chín đạo Đạo tắc, nếu có thêm hai Đạo tắc nữa ngươi cũng không thể thi triển được đâu. Hơn nữa, hiện giờ ngươi thi triển Đạo tắc cộng tiểu tháp là vô cùng nguy hiểm đối với bản thân ngươi.”

Hắn hít một hơi thật sâu, hiện giờ việc cấp bạch là phải nâng cao thực lực!

Diệp Huyền cũng không từ chối mà uống suối sinh mệnh, song một bình sao mà đủ được! Thế là hắn lại lấy thêm vài bình nữa.

Do vậy, muốn thi triển sức mạnh của đạo tắc thì Diệp Huyền bắt buộc phải tự làm!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Liên Thiển cô nương, tiểu tháp không thể tự thi triển sao?”

Nửa canh giờ trôi qua, lúc này hắn mới thấy cơ thể mình hồi phục được một chút.

Đạo tắc!

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta đã không sao rồi!”

Diệp Huyền chau mày: “Tại sao?”

Tiểu nữ hài gật đầu, đây là lần đầu tiên nàng “đáp lời” hắn.

Nâng cao thực lực!

Đúng lúc ấy, tiểu nữ hài bỗng nhiên vỗ về vai Diệp Huyền. Hắn nhìn tiểu nữ hài, tiểu nữ hài cũng nhìn hắn và không nói chuyện.

Tiểu nữ hài ở đây một mình, sau này thể nào nàng cũng có một cuộc sống hoang dã.

Tiểu nữ hài nhìn hắn, hắn lại khẽ mỉm cười: “Ra ngoài nhìn ngắm.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu ra ngoài thì sau này ngươi đi theo ta, ngươi có đồng ý không?”

Tiểu nữ hài bỗng hơi cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.

Tiểu nữ hài gật đầu.

Diệp Huyền xoa nhẹ đầu tiểu nữ hài: “Tại sao chỉ có một mình ngươi ở đây?”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, một lát sau hắn nói: “Ở đây có cấm chế?”

Tiểu nữ hài chỉ tay lên trên đỉnh đầu.

Diệp Huyền hỏi: “Tại sao?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi có muốn ra ngoài không?”

Tiểu nữ hài nhìn hắn mà không nói gì.

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì tiểu nữ hài bỗng chỉ về phía lối vào Vĩnh Sinh chi địa, sau đó lắc đầu.

Diệp Huyền chau mày: “Ngươi không thể ra ngoài?”

Hắn không hề muốn đưa tiểu nữ hài ra ngoài để giúp hắn đánh nhau, hắn chưa từng lợi dụng nàng. Thỉnh thoảng Diệp Huyền cũng vô sỉ thật, thế nhưng từ trước đến nay hắn luôn biết giới hạn của mình ở đâu.

Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong đôi mắt nàng hiện vẻ mờ mịt.

Diệp Huyền khẽ hỏi: “Không muốn hả?”

Nghe thấy Diệp Huyền nói vậy, tiểu nữ hài bỗng nhiên trầm ngâm.

Liên Thiển đáp: “Chắc là do Dị Thú kinh làm. Bản thể của nàng ta đã trấn áp dị thú và sinh linh ở nơi này, thế nên dị thú và sinh linh đều không thể ra ngoài.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chẳng phải nàng ta đã được giải trừ phong ấn rồi hay sao?”

Liên Thiển nói: “Đó là do nàng ta tự giải trừ! Nếu ta đoán không nhầm thì người thực sự phong ấn dị thú cũng như sinh linh nơi này không phải là nàng ta mà là vị kì nhân đã sáng tạo ra nó. Đương nhiên, có lẽ nàng ta cũng không thể để dị thú cũng như sinh lính nơi này ra ngoài!”

Dị Thú kinh!

Diệp Huyền khẽ chau mày, hắn biết muốn ra ngoài e là vẫn phải đi tìm nữ nhân kia.

Không nói lí được với nữ nhân đó thì phải đánh thôi.

Lúc này, tiểu nữ hài bỗng nhiên làm một động tác ăn cơm.

Diệp Huyền sững sờ, sau đó lắc đầu cười. Rất rõ ràng, tiểu nữ hài đói rồi.

Diệp Huyền khẽ xoa đầu nàng, đoạn nói: “Để ta nấu cơm!”

Tiểu nữ hài gật đầu.

Khoảng nửa canh giờ sau, hắn lại làm một bàn đầy đồ ăn. Sau khi ăn no, tiểu nữ hài đột nhiên bước tới chỗ con chó. Nàng khẽ vỗ đầu con chó, sau đó đứng dậy kéo Diệp Huyền đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận