Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3167: Cuộc đời bi kịch

Chương 3167: Cuộc đời bi kịch

Thanh Nhi!

Thật ra hắn biết rất rõ Diệp Thần không hề muốn chết, Diệp Thần của ngày xưa có lẽ thật sự muốn chết nhưng Diệp Thần của sau này chắc chắn muốn sống!

Có thể sống vậy tại sao phải chết?

Hơn nữa, Diệp Thần cũng không phải không có vướng bận!

Nhưng hắn ta không thể không chết!

Thanh Nhi!

Có Thanh Nhi ở đây, Diệp Thần chỉ có thể chọn cái chết, hắn ta không chết thì Diệp Lăng Thiên nhất định phải chết, Diệp tộc cũng tiêu đời.

Thanh Nhi đã âm thành đánh đổi không biết bao nhiêu thứ vì mình rồi!

Hách Lạp Ngôn dần siết chặt nắm tay phải lại: "Cho dù là hắn ta cũng không có cách nào chống lại được nàng ta?"

Hắn phát hiện ra nếu không phải có Thanh Nhi thì e rằng mình đã chết ở Thanh thành luôn rồi!

Diệp Huyền gật đầu.

Mà có Thanh Nhi ở đây, ngoại trừ cái chết ra thì hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác!

Diệp Huyền cười bảo: "Ta không muốn lừa ngươi!"

Đương nhiên, quả thật Diệp Thần cũng hơi lạnh lòng rồi, vì dù sao sau nhiều năm như thế mà mẫu thân của hắn ta vẫn muốn dồn hắn ta vào chỗ chết...

Diệp Huyền cười đáp: "Nếu có thể thì người đứng trước mặt ngươi đã là Diệp Thần chứ không phải ta rồi!"

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền cũng lắc đầu cười.

Nhưng nếu không có Thanh Nhi ở đay, Diệp Thần sẽ có rất nhiều sự lựa chọn mà không phải chỉ có mỗi đường chết!

Hách Lạp Ngôn nhìn hắn: "Người sau lưng ngươi?"

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó mới nói: "Ngươi đã đánh đổi nhiều như vậy rồi, không nên là kết cục này mới đúng, nhưng xin lỗi, ta cũng không có cách nào thay đổi được cục diện này, việc mà ta có thể làm chính là nói cho ngươi biết sự thật."

Không đúng, là trực tiếp không có kiếp trước luôn ấy chứ!

Hách Lạp Ngôn không nói gì hết.

Hách Lạp Ngôn từ từ nhắm hai mắt lại: "Tại sao phải nói cho ta biết chuyện này? Nếu ta không biết chuyện này thì ít nhất chúng ta vẫn có thể làm bạn bè..."

Hách Lạp Ngôn nhìn về phía hắn mà không nói gì.

Hách Lạp Ngôn nhẹ giọng nói: "Với thực lực của ngươi hiện tại, sợ rằng trên thế gian này ít có địch thủ lắm."

Hách Lạp Ngôn lại hỏi: "Đi làm gì?"

Nói rồi, hắn quay người rời đi.

Hách Lạp Ngôn hỏi: "Ngươi phải đi rồi?"

Diệp Huyền vẫy tay sau đó trực tiếp ngự kiếm bay lên, biến mất ở cuối chân trời!

Diệp Huyền cười nói: "Hách Lạp Ngôn cô nương, lần này tới tìm ngươi ngoại trừ nói cho ngươi biết sự thật thì còn có tạm biệt nữa."

Hách Lạp Ngôn không nói gì hết.

Lúc này, Hách Lạp Liêm đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Kiếm Minh của Diệp tiểu hữu đã đồng ý với chúng ta là mỗi năm chúng ta có thể đưa thiên tài tu kiếm trong tộc đến Kiếm Minh tu luyện rồi."

Hách Lạp Ngôn nhìn cuối chân trời, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Huyền gật đầu: "Ta phải tới Chư Thiên thành."

Đột nhiên Hách Lạp Ngôn hỏi: "Vừa rồi ngươi nói đến Chư Thiên thành?"

Diệp Huyền dừng bước chân, gật đầu cười đáp: "Đúng rồi."

Hách Lạp Ngôn gật nhẹ đầu: "Sau này còn gặp lại!"

Diệp Huyền cười đáp: "Đi xông xáo một phen!"

Diệp Huyền cười nói: "Hách Lạp Ngôn cô nương, ta không lãng phí thời gian của ngươi nữa, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!"

Hách Lạp Ngôn liếc mắt nhìn hắn: "Chớ nói như vậy, nếu ngươi vẫn còn yếu vậy chúng ta là gì hả?"

Diệp Huyền lại lắc đầu: "Ta cảm thấy bây giờ mình vẫn rất yếu!"

Hách Lạp Liêm lại bảo: "Có tầng quan hệ Kiếm Minh này thì Hách Lạp tộc chúng ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh hơn."

Nói xong, hắn ta nhìn về phía cuối chân trời, nhẹ giọng nói: "Thiện nhân thiện quả, không ngờ một quyết định củ Hách Lạp tộc ta sẽ hoàn toàn thay đổi toàn bộ tộc!"

Hách Lạp Ngôn khẽ nói: "Phụ thân, hắn ta thật sự đã biến mất rồi sao?"

Hách Lạp Liêm thấp giọng thở dài: "Chắc là vậy rồi."

Nói rồi, hắn ta quay đầu nhìn về phái cuối chân trời: "Diệp tộc chọc vào người không nên chọc, hắn ta cũng chọc vào người không nên chọc..."...

Trong tinh không nào đó, Diệp Huyền và mấy nữ tử chậm rãi bước đi.

Chính là đám người Đạo Nhất và A Mệnh!

Mấy pháp tắc đều ở đây cả.

Bọn họ không nói gì hết.

Sau khi đi được một lúc, Diệp Huyền đột nhiên dừng chân và nhìn về phía bọn họ, cười nói: "Ta cũng rất muốn giống như trước đây nhưng ta biết đó là chuyện không có khả năng! Ta đã sắp xếp xong cho các ngươi rồi, các ngươi cứ ở Vĩnh Sinh Giới tu luyện trước đi, với thiên phú của các ngươi chắc hẳn có thể nhanh chóng đạt đến Trụ cảnh, thậm chí là Lâm Giới cảnh!

Đợi sau khi các ngươi cảm thấy nơi này đã không còn hỗ trợ nhiều cho mình nữa thì khi đó, các ngươi có thể liên hệ với Kiếm Minh và Thiên Hành Điện, hoặc là các ngươi có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể liên hệ với họ, họ sẽ giúp các ngươi!"

Đám người đều im lặng.

Diệp Huyền mỉm cười: "Phải chia tay rồi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."

Cuộc đời hắn ta từ đầu đến cuối đều là bi kịch!

Đầu tiên là có một mẫu thân như vậy, sau đó lại gặp phải một nữ tử váy trắng vô địch...

Diệp Huyền quay người nhìn nàng, Đạo Nhất cười khổ: "Ta biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày này nhưng trong lòng ta vẫn ôm hy vọng, hy vọng hắn ta có thể chống lại được nữ tử váy trắng..."

Lúc này, trong lòng Đạo Nhất rất phức tạp, giống như nàng đã nói suy cho cùng nàng vẫn hy vọng Diệp Thần có thể chiến thắng!

Nhưng nữ tử váy trắng thật sự quá đáng sợ!

Cho dù Diệp Thần đã đạt đến Đăng Thiên cảnh nhưng vẫn không thể làm được gì nữ tử váy trắng!

Không thể không chết!

Nữ tử váy trắng!

Từ đầu đến cuối, nữ nhân này vẫn luôn áp chế Diệp Thần!

Mà sở dĩ nàng ta không chém chết Diệp Thần, mục đích chân chính có khả năng chỉ là vì muốn Diệp Huyền hấp thụ sạch hắn ta mà thôi!

Xét từ phương diện này thì thật ra Diệp Thần là một kẻ vô cùng đáng thương.

Đạo Nhất vội nói: "Đợi đã..."

Nói rồi, hắn quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận