Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1104: Thứ ngươi cần chính là thời gian

Một thanh kiếm!

Một thanh kiếm màu đen, thanh kiếm đó lơ lửng ở một nơi nào đó…

Sau một lúc, hắn thu lại suy nghĩ.

Bạch y nữ tử kêu hắn đi tìm thanh kiếm đó, sau đó kêu hắn bốn kiếm hợp nhất!

Bây giờ hắn đã có ba thanh kiếm!

Kiếm của nữ tử váy trắng trên đỉnh tháp, kiếm của bạch y nữ tử và kiếm của Tiểu Thất, nếu tìm được thanh kiếm màu đen này nữa chính là bốn thanh kiếm rồi!

Bốn kiếm hợp nhất!

Sau khi Diệp Huyền im lặng một lúc, hắn lấy một thanh kiếm cấp bậc Thần cảnh ra và bắt đầu cắn nuốt!

Một trận chiến trên Nhai sơn rất nhanh đã lan truyền khắp Huyền Hoàng Đại Thế Giới!

Diệp Huyền của hiện tại đã được gọi là đệ nhất thiên tài tại Huyền Hoàng Đại Thế Giới, hơn nữa còn là đệ nhất Kiếm tu thiên tài.

Diệp Huyền bắt đầu cắn nuốt thanh kiếm, cùng với thanh kiếm bị cắn nuốt, khí tức quanh người hắn trở nên càng lúc càng mạnh.

Hai chữ này lại một lần nữa xuất hiện bên tai mọi người!

Nói cách khác, bây giờ hắn cách Đăng Phong cảnh vẫn còn một khoảng cách không nhỏ nữa!



Phải tăng cảnh giới trước đã!

Điều quan trọng nhất là chỗ dựa của hắn…

Chẳng qua cũng may bây giờ nhục thân của hắn là Chí cảnh đỉnh phong, cảnh giới nhục thân cũng không kém!

Bây giờ hắn đang là Đạo cảnh, mà Đạo cảnh chia thành Thủy Đạo cảnh, Tri Đạo cảnh, Chứng Đạo cảnh, Chưởng Đạo cảnh, Thiên Đạo cảnh, sau đó là Phong Đế, trên Đế chính là Thần cảnh, sau đó là Chí cảnh, cuối cùng là Bán Bộ Đăng Phong và Đăng Phong cảnh!

Diệp Huyền!

Giản Tự Tại cũng ở trong đại điện, nàng chỉ liếc mắt quan sát Diệp Huyền mà không nói lời nào.



Sau một lúc, đột nhiên Giản Tự Tại biến mất, khi xuất hiện trở lại đã ở trong Giới Ngục tháp.

Bây giờ rất nhiều thế lực lớn ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới đêu đang âm thầm điều tra, tra xem tổ tiên nhà mình có quan hệ với Diệp Huyền hay không…

Trong đại điện, khí tức của Diệp Huyền càng ngày càng mạnh, mà trong giai đoạn này hắn đã cắn nuốt ba thanh thần kiếm!

Giản Tự Tại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền: “Tri Đạo cảnh?”

Sau một lúc, nàng rời khỏi tầng sáu.

Giản Tự Tại lắc đầu: “Ngươi sai rồi! Bây giờ ngươi có thể vượt cấp khiêu chiến có nguyên nhân rất lớn là vì ngươi nghịch cảnh trùng tu! Hiện tại, cảnh giới của ngươi còn thấp, nếu ngươi đạt đến Đăng Phong cảnh, thực lực của ngươi chắc chắn sẽ vượt xa những cường giả Đăng Phong cảnh khác! Không đúng, nên là nghiền áp mới phải, trong những người đồng cấp, rất ít người có thể so được với ngươi!”

Ở một góc nào đó trong tầng sáu có một người đang ngồi.

Giản Tự Tại gật đầu: “Ta sẽ thay ngươi trấn thủ nơi này, nếu có chuyện có thể trực tiếp liên lạc với ta!”

Nàng trực tiếp đi tới tầng sáu, vung tay phải một cái, cửa ở tầng sáu trực tiếp bị đẩy ra, Giản Tự Tại đi vào trong.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ!”

Giản Tự Tại nhìn hắn: “Phải cẩn thận!”

Diệp Huyền cười đáp: “Cảm ơn!”

Ngay khi nhìn thấy người đó, Giản Tự Tại hơi híp mắt lại: “Sao có thể…”

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Bây giờ thứ ngươi cần chính là thời gian!”

Thời gian!

Diệp Huyền gật đầu: “Hy vọng ta còn thời gian! Giản tỷ, ta phải đi tìm thanh kiếm đó, Thiên Giang thành này giao lại cho ngươi!”

Mà lúc này, trong tầng một, đột nhiên Diệp Huyền đứng dậy, một luồng khí tức mạnh mẽ trào ra từ trong cơ thể hắn.

Diệp Huyền cười khổ: “Lúc đầu ta chọn nghịch cảnh trùng tu sợ là một quyết định sai lầm!”

Giản Tự Tại gật nhẹ đầu: “Bây giờ tâm cảnh và nhục thân của ngươi đều đã bắt kịp nhau, chỉ còn thiếu một quá trình, mà quá trình này cũng không thể đi quá vội được, chẳng qua cũng không thể đi quá chậm, bây giờ thực lực của ngươi móc nối với cảnh giới của ngươi, cảnh giới không theo kịp thì thực lực sẽ bị sụt giảm rất nhiều!”

Diệp Huyền gật đầu.

Sau khi nói chuyện với Giản Tự Tại nửa canh giờ, Diệp Huyền rời khỏi đại điện, nhìn về phía chân trời xa xăm, hắn im lặng một lúc sau đó chợt biến mất.

Hắn lặng lẽ rời khỏi Thiên Giang thành, bây giờ tốt nhất vẫn nên khiêm tốn một chút!

Thiên Giang thành này vẫn khiến hắn có hơi không yên tâm được, hắn của hiện tại và trước kia khác nhau, đã không còn là người cô độc nữa, không đánh lại được thì chạy, hắn của bây giờ chính là không đánh lại được cũng phải đánh!

Vì sau lưng hắn chính là Thiên Giang thành!

Những người này đã theo hắn từ Hỗn Độn vũ trụ tới đây!

Chẳng qua cũng may, Thiên Giang thành đã có Giản Tự Tại tọa trấn, trừ phi Thần Điện tiến công ồ ạt, bằng không chắc chắn vấn đề không lớn!

Chưa đến một lúc, Diệp Huyền đã tới một mảnh tinh không mênh mông.

Hắn ngự kiếm đi vào sâu bên trong.

Mục tiêu là thanh kiếm màu đen!

Hắn cũng không biết vị trí chính xác của thanh kiếm màu đen, chỉ biết một phương hướng đại khái, vì thế chuyến này hắn cũng không dám đảm bảo nhất định sẽ tìm được nó!

Nhưng hắn đã không có sự lựa chọn nào khác!

Không liên lạc được với nữ tử váy trắng, bây giờ hắn chỉ có thể đi tìm thanh kiếm màu đen này, sau đó bốn kiếm hợp nhất!

Bốn kiếm hợp nhất sẽ xuất hiện thứ gì thì hắn cũng không biết…

Sau khoảng một canh giờ, Diệp Huyền tiến vào một mảnh tinh không, phía trước hắn cách khoảng mấy chục vạn dặm có một hắc động khổng lồ!

Diệp Huyền nhíu mày, lực cắn nuốt của hắc động này quá mạnh, hắn cũng không dám lại gần quá, mà vị trí bạch y nữ tử đó cho lại ở ngay đằng trước!

Trong hắc động!

Diệp Huyền hơi lo lắng!

Mà lực cắn nuốt của hắc động này quá mạnh, hắn cũng không xác định được nhục thân của mình có thể chống đỡ được không?

Sau một lúc, cơ thể hắn run lên rồi trực tiếp biến mất, khi lại xuất hiện đã cách mấy vạn trượng!

Diệp Huyền cách hắc động đó càng lúc càng gần, mà lúc này, cơ thể hắn cảm giác như bị xé rách!

Hắn không dám dừng lại, sắc mặt nặng nề hẳn đi, còn tiếp tục tiến lên sẽ chết người!

Đúng lúc này, Diệp Huyền dường như cảm giác được, sắc mặt hắn lập tức thay đổi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận