Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1124: Đạo Môn thì đã sao?

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, xét về lương tâm, cũng không phải ta chọc vào bọn họ trước, là bọn họ tới gây sự với ta, ta chỉ bị ép phản công mà thôi.”

Đại trưởng lão lắc đầu: “Tiểu tử, Thần Điện thật sự không đơn giản như vậy đâu, thế lực này phát triển cho đến tận ngày nay, nội tình của bọn họ sâu thế nào cho dù là Đạo Môn ta cũng không biết. Tuy ngươi cũng không đơn giản nhưng gặp phải bọn họ thật sự vẫn phải cẩn thận!”

Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta: “Tiền bối, Đạo Môn ngươi không định ra tay với bọn họ sao?”

Đại trưởng lão không đáp lời.

Diệp Huyền cười bảo: “Các ngươi không định đợi ta và bọn họ đánh xong trước rồi mới xuất sơn đấy chứ?”

Đại trưởng lão nói: “Chuyện này không phiền ngươi lo lắng!”

Diệp Huyền nhún vai, cũng không nói thêm gì cả, hắn cũng không gửi gắm hy vọng lên người Đạo Môn này!

Đúng lúc này, đột nhiên đại trưởng lão dừng lại, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua, phía cuối xa xa có một cự thành hùng vĩ, tòa thành cực lớn, chỉ riêng tường thành đã cao ước chừng gần trăm trượng, cho dù cách rất xa nhưng trong lòng Diệp Huyền cũng không khỏi dâng lên một loại cảm giác mình nhỏ bé.

Nhân Vương!

Nói xong, hắn ta nhìn về phía nam tử trên cột, nhẹ giọng bảo: “Nhân tộc quá mạnh, đã khiến mấy kẻ được gọi là thần kia kiêng dè, vì thế thần đã bắt đầu nhắm vào nhân tộc, vị trước mặt ngươi đây chính là một vị Nhân Vương cuối cùng trong lịch sử nhân loại ta, hắn đã thất bại! Cho nên hắn bị những vị thần kia trừng phạt, lấy đó để cảnh cáo nhân tộc, muốn nhân tộc kính sợ thần, nghe theo thần!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trên cột: “Đây là?”

Đại trưởng lão đáp: “Chính là vua của nhân tộc! Trước kia, ở thời kỳ đầu Tứ Duy vũ trụ sinh ra có rất nhiều sinh linh xuất hiện, nhân loại chính là một trong số đó. Khi ấy, nhân loại có rất nhiều kẻ địch lớn mạnh ví dụ như Cổ Yêu nhất tộc, còn có Thiên Ma nhất tộc, và một vài sinh linh chưa rõ khác! Năm đó, Nhân Vương đời thứ nhất dẫn nhân tộc vất vả sinh tồn trên mảnh đất này… Thời điểm ấy, vua của nhân tộc chúng ta và vua của những tộc khác cùng những kẻ được gọi là thần kia đều ngồi ngang hàng! Mà đến sau này…”

Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”

Diệp Huyền đáp: “Có liên quan đến thần?”

Mà trên bầu trời của toàn bộ tòa thành ấy phủ kín mây đen, xung quanh thành thi thoảng lại có quạ đen bay qua, trông vô cùng hoang vắng.

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, hình như bây giờ cũng không có gì khác biệt!”

Nói xong, hắn ta dẫn Diệp Huyền và Tiểu Thất đi đến trước cột sắt kia, trên cột sắt thi thoảng có quạ đen bay quanh.

Ánh mắt của Diệp Huyền rơi lên trước cổng thành kia, tại nơi cách cổng thành khoảng mấy chục trượng có một cột sắt khổng lồ, trên cột sắt trói một nam tử trung niên, mái tóc dài che lấp gương mặt của hắn ta khiến người không nhìn ra được dung mạo chân chính.

Diệp Huyền nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối, Nhân Vương mà ngươi nói rốt cuộc là sự tồn tại thế nào?”

Diệp Huyền nói: “Theo như ta biết thì các thế lực như Hiên Viên tộc đã từng xuất hiện Vị Tri rồi mà!”

Đại trưởng lão nhẹ giọng đáp: “Một vị Nhân Vương ngày trước, cũng là một vị Nhân Vương cuối cùng trong lịch sử nhân tộc.”

Đại trưởng lão nhìn hắn: “Vậy ngươi có biết vốn dĩ bọn họ có thể xuất hiện thêm nhiều cường giả Vị Tri cảnh hơn không? Về phần mấy người đã xuất hiện đó chẳng qua là thần tộc cố tình bỏ qua mà thôi! Bọn họ khống chế cường giả nhân tộc, nhưng sẽ không hoàn toàn hủy diệt sạch cường giả của nhân tộc, vì bọn họ muốn khiến những nhân tộc khác nhìn thấy hy vọng, khiến những nhân tộc khác cảm thấy nguyên nhân bọn họ không có cách nào đột phá là do bản thân bọn họ. Đây chính là lý dao tại sao cho dù là ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới thì cường giả Vị Tri cảnh cũng ít lỏi không có mấy!”

Đại trưởng lão cười lạnh: “Không có gì khác biệt sao? Ngươi có biết bây giờ tại sao bên ngoài mọi người chỉ biết Vị Tri cảnh mà không biết trên Vị Tri cảnh không?”

Đại trưởng lão lạnh giọng nói: “Thần ở trên chỉ cho phép nhân loại đạt đến Vị Tri cảnh, đây chính là nguyên nhân tại sao các thế lực như Hiên Viên tộc đều không có Vị Tri cảnh, vì bên trên không cho phép nhân loại quá mức cường đại xuất hiện!”

Vừa dứt lời, hắn ta nhìn về phía nam tử trên cột kia, ngay sau đó hắn ta vung tay phải một cái, vô số đạo kim quang vọt thẳng lên trời, mà những kim quang này trực tiếp bao phủ lấy nam tử kia, rất nhanh, cơ thể của nam tử đã bắt đầu run lên.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, Đạo Môn các ngươi thì sao? Đạo Môn các ngươi là một thế lực thế nào?”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi là một kẻ lạc loài, cho dù không có chí bảo đó thì bọn họ chắc chắn cũng không khoan dung cho ngươi! Bây giờ ngươi cố mà cầu nguyện nữ tử váy trắng sau lưng ngươi đủ lớn mạnh đi, bằng không một trăm ngươi cũng chết không có chỗ chôn thây!”

Đại trưởng lão lạnh lùng đáp: “Bọn họ không chỉ khống chế cường giả của nhân tộc mà còn khống chế cường giả của tộc khác, ví dụ như yêu tộc, còn có một vài tộc cổ xưa nữa, cứ hễ là kẻ tạo thành uy hiếp đối với bọn họ thì bọn họ đều khống chế hết!”

Đại trưởng lão không thay đổi nét mặt: “Không liên quan quá nhiều đến ngươi! Nhớ kỹ, lần này là Tiểu Thất kêu ngươi tới, lát nữa có thể nhận được gì còn phụ thuộc vào tạo hóa của ngươi!”

Diệp Huyền nhíu mày lại: “Bọn họ khống chế cường giả nhân tộc sao?”

Đúng lúc này, nơi phía cuối chân trời xa xăm, một tiếng rống giận đột nhiên vang lên: “Làm càn!”

Vừa dứt lời, một luồng uy áp ngút trời chợt từ trên trời giáng xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận