Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3910. )



Chương 3910. )




Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Chiêu cô nương, phải làm thế nào mới có thể nghịch thời gian?”
Nữ tử nhìn hắn: “Biết Bạch Trú thời không không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Có thể khiến thời gian trôi đi nhanh chóng!”
Nữ tử gật đầu: “Nếu như ngươi có thể nắm được thời gian bên trong Bạch Trú Giới thì ngươi có thể nghịch thời gian.”
Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Làm như thế nào?”
Nữ tử nói: “Ra tay!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi lập tức đánh một quyền về phía nữ tử!
Tuy nhiên khi xuất quyền, hắn bỗng phát hiện ra rằng một quyền của mình đã bị thu ngược lại từ lúc nào không hay!
Nữ tử nói: “Ta có thể khiến thời gian của ngươi quay ngược lại một chút, mặc dù chỉ là một chút nhưng với những cường giả cấp bậc như chúng ta, một chút này đủ để thay đổi tất cả rồi!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Một chút!
Như lời nữ tử nói, mặc dù thời gian chỉ lùi lại một chút, song một chút này đủ để thay đổi tất cả!
Có vẻ Diệp Huyền nhớ ra điều gì đó, hắn đột nhiên bảo: “Lại đi!”
Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Lại?”
Diệp Huyền gật đầu: “Lại đi! Cô nương cẩn thận!”
Dứt lời hắn bèn đẩy ngón tay cái.
Vụt!
Thanh Huyền Kiếm đột nhiên bay đi!
Khoảnh khắc Thanh Huyền Kiếm bay đi, vẻ mặt nữ tử lập tức thay đổi. Cơ thể nàng rung lên, đoạn lùi về phía sau hàng ngàn trượng. Mà khi nàng dừng lại, ngôi chùa cũng hóa thành một đống bụi trần!
Trảm Mệnh!
Đường kiếm này khác so với trước đó, Diệp Huyền đã dùng Trảm Mệnh!
Sau khi dùng Trảm Mệnh, đường kiếm của hắn đã phá vỡ nghịch thời gian của nữ tử!
Bởi lẽ nữ tử chỉ nghịch thời gian một chút, mà Diệp Huyền chém đường kiếm này xuống, thời gian xung quanh hắn lập tức trôi đi không biết bao nhiêu vạn năm!
Thuận!
Nói một cách đơn giản thì hắn thuận thời gian. Và giống với nữ tử, hắn cũng không cần dùng Bạch Trú Giới.
Ở phía xa xa, nữ tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong mắt nàng tràn ngập vẻ nghiêm trọng: “Sao ngươi làm được!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta có thể kết nối với Bạch Trú Giới!”
Nữ tử nhíu mày: “Không thể nào! Không một thần vật nào có thể chịu đựng được sự chảy trôi bên trong Bạch Trú Giới…”
Nói đến đây, nàng bỗng nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền: “Thanh kiếm này của ngươi có thể!”
Diệp Huyền gật đầu.
Nữ tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nàng không lên tiếng.
Tại sao nghịch thời gian có thể vô địch như vậy!
Đó là bởi không một ai có thể thuận thời gian bên ngoài Bạch Trú Giới, thế nên dù ngươi chỉ nghịch thời gian một chút thôi cũng đã vô địch nghịch thiên rồi!
Mà nàng không ngờ thiếu niên này lại có thể thuận thời gian khi ở thời không bên ngoài Bạch Trú Giới!
Điều này có khác gì việc hắn chính là Bạch Trú Giới đâu!
Không thể không nói, lúc này nữ tử thấy kinh ngạc vô cùng!
Bởi lẽ vô số năm nay rất nhiều người muốn nắm giữ sức mạnh chảy trôi bên trong Bạch Trú Giới. Nếu như có thể dẫn nó ra ngoài thì chắc chắn sẽ vô địch. Thế nhưng không một ai có thể làm được điều này! Bởi lẽ không một thần vật nào có thể chịu đựng được sức mạnh chảy trôi kia, những thần vật khác nếu phải chịu sức mạnh chảy trôi thì sẽ mất đi sinh mệnh lực, một vài linh lớn mạnh sau khi tiếp xúc với sức mạnh chảy trôi thì đều hóa thành bụi trần! Không chỉ có vậy, chủ nhân của thần vật cũng không chịu được sức mạnh này và tiêu vong!”
Tuy nhiên, thanh kiếm này lại làm được!
Diệp Huyền lúc này cũng hưng phấn vô cùng!
Hắn phát hiện mình không cần phải sợ sức mạnh chảy trôi, không những không sợ, ngược lại cường giả học được cách nghịch thời gian này còn phải sợ hắn!
Hắn thuận thời gian!
Thực ra nghịch còn khó hơn cả thuận, thế nhưng cũng phải tùy trường hợp. Ví dụ như nước và lửa, thông thường lửa sẽ sợ nước, nhưng nếu như lửa lớn hơn nhiều lần so với nước thì sao? Trong tình huống ấy nước có dập được lửa không?
Nói một cách đơn giản, nếu như thời gian của người nghịch vượt qua thời gian của người thuận thì hắn sẽ thua người đó, nhưng giờ rất hiếm những người như vậy!
Mà ban đầu sở dĩ hắn bị Chiêu cô nương này áp chế là bởi hắn chưa thi triển Trảm Mệnh, lúc đó hắn không có ý định giết người, chỉ đơn giản muốn tỉ thí mà thôi!
Đương nhiên, hắn cũng không coi thường Chiêu cô nương này, bởi lẽ đối phương có thể làm nứt Thanh Huyền Kiếm. Điều này có nghĩa là dù đối phương không dùng nghịch thời gian thì thực lực của nàng vẫn kinh khủng vô cùng!
Ngoài ra, vừa rồi khi hắn chém kiếm, Chiêu cô nương cũng chẳng làm sao cả!
Lúc này, nữ tử đột nhiên nói: “Cho ta mượn xem thanh kiếm này của ngươi được không?”
Diệp Huyền nhìn nữ tử, hắn mỉm cười: “Đương nhiên là được!”
Nói đoạn, hắn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn bay đến trước mặt nữ tử.
Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Ngươi yên tâm đưa cho ta vậy à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta tin ngươi!”
Nữ tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Tại sao ngươi lại tin ta?”
Diệp Huyền cười nói: “Những cường giả tuyệt thế như cô nương sao có thể làm mấy chuyện vô liêm sỉ như vậy?”
Nữ tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền, sau đó nàng đánh giá Thanh Huyền Kiếm. Một lát sau, nàng nhìn Diệp Huyền, không lên tiếng mà biến mất luôn!
Diệp Huyền sững sờ!
Trốn rồi!
Diệp Huyền vội vàng dùng thần thức quét xung quanh, tuy nhiên hắn không phát hiện ra tung tích của nữ tử kia!
Đối phương đã biến mất hoàn toàn!
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Mẹ kiếp! Không giống kịch bản vậy!”
Hết chương 3910.



Bạn cần đăng nhập để bình luận