Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 559: Vì Sao Không Kết Giao Thêm Bằng Hữu?

Nghe Diệp Huyền nói, thần sắc Vương Thiên Nhai liền trở nên khó coi tới cực điểm, lão gắt gao nhìn Diệp Huyền, ánh mắt như đao, tựa như có thể giết người.

Mà Diệp Huyền lại có chút e ngại lui sau!

Lúc này, Phong Cảnh đột nhiên nói:

- Báo cho Đại trưởng lão.

Nam tử trung niên bên cạnh lập tức bóp nát một mai Truyền Âm phù, không quá mấy giây, một lão giả cầm trường cầm thổ sắc xuất hiện.

Nhìn thấy người này, Diệp Huyền thầm run lên.

Nhìn không thấy!

Lão giả trước mắt, cho hắn một cảm giác như đối mặt với vũ trụ, thâm bất khả trắc!

Đại trưởng lão quay đầu nhìn Vương Thiên Nhai, người sau trầm giọng:

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Đại trưởng lão, chuyện là thế này…

- Vu oan?

- Sao, muốn tranh chấp nội bộ?

- Ngươi giao cho ta khi nào? Ta…

Đám người Vương Thiên Nhai thấy lão giả này, lập tức vội hành lễ.

- Đại trưởng lão, là Vương viện phó lừa ta tới đây, sau đó uy hiếp ta, nói nếu ta không giao chí bảo, hắn liền muốn giết ta. Mà sau khi ta giao, Vương viện phó liền muốn giết người diệt khẩu…

Phong Cảnh đi tới trước mặt lão giả, hơi thi lễ:

Lão giả nhìn qua đám người:

- Đại trưởng lão, là Diệp Huyền này vu oan, ô miệt chúng ta!

Nói vậy, chẳng khác nào thừa nhận!

Rất nhanh, Phong Cảnh nói rõ ngọn nguồn.

Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn qua Vương Thiên Nhai:

Vương Thiên Nhai đột nhiên cả giận:

Nói tới đây, lão lập tức dừng lại, sắc mặt tái nhợt.

Diệp Huyền tự giễu một tiếng:

Tất cả cùng ngẩn người, đưa mắt nhìn Diệp Huyền.

Một bên, Vương Thiên Nhai đột nhiên cả giận:

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên tiến lên, thi lễ thật sâu:

Đại trưởng lão quay đầu nhìn Diệp Huyền:

- Mất mặt, phạt bổng lộc một năm, trở về diện bích…

- Không dám, chẳng qua thực sự không dám ở lại học viện! Mong Đại trưởng lão từ bi, thả cho ta một con đường sống!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ngươi uy hiếp ta?

- Đại trưởng lão, ta sai rồi!

- Diệp Huyền, ngươi bị điên hả? Ngươi đem bảo vật kia cho ta khi nào? Ngươi…

- Im miệng!

Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn Vương Thiên Nhai, người sau không dám phản bác.

Đại trưởng lão cũng nhìn Diệp Huyền, chậm rãi chờ hắn nói.

- Ta sai rồi! Ta vốn không nên tới Đạo Nhất học viện này. Đại trưởng lão, ta cũng không cần bảo vật kia nữa, chỉ cầu Đại trưởng lão cho ta rời Đạo Nhất học viện, yên tâm, sau khi ta ra ngoài, nhất định sẽ không nói loạn nửa câu!

Nói tới đây, hắn lắc đầu cười một tiếng:

- Vốn ta cảm thấy, Đạo Nhất học viện là thần thánh không thể xâm phạm, nên không ngại vượt tinh không tới cầu gia nhập. Thế nhưng không nghĩ tới, sau khi tới học viện, đầu tiên là bị Mục Xương đạo sư nhắm tới, kém chút bỏ mình dưới đáy vực, mà hiện tại, lại bị Phó Viện trưởng ngoại viện cưỡng đoạt bảo vật, còn muốn đẩy vào chỗ chết…

Đại trưởng lão híp mắt, mà đúng lúc này, Phong Cảnh đột nhiên truyền âm:

- Đại trưởng lão, người này là Kiếm tiên! Kiếm tiên chưa tới hai mươi tuổi!

Kiếm tiên!

Đại trưởng lão hơi nhíu mày, đánh giá nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi là Kiếm tiên?

Địa trưởng lão gật nhẹ:

- Ba năm trước đã đạt tới Kiếm tiên!

Ba năm trước!

Lời vừa ra, đám người lập tức ngây người!

Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn Vương Thiên Nhai:

Vương Thiên Nhai ngừng lại, gắt gao nhìn Diệp Huyền nếu không phải còn có người ở đây, lão đã sớm động thủ.

Đại trưởng lão đột nhiên quát.

- Đủ rồi!

- Diệp Huyền, ngươi chớ có ăn nói bừa bãi, ngươi cho rằng mọi người sẽ tin ngươi sao? Ngươi…

Vương Thiên Nhai giận dữ:

Diệp Huyền gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên!

Nghe vậy, đại trưởng lão cũng trở nên ngưng trọng.

Đều là Kiếm tiên, nhưng hai mươi cùng mười sáu, lại khác biệt cực lớn!

Một bên, Vương Thiên Nhai đột nhiên nói:

- Đại trưởng lão, không cần tin người này, người này mang trọng bảo, lại là chí bảo đứng đầu Tinh Tế Huyền Thưởng bảng, nếu để người này ở lại học viện, ngày sau nhất định sẽ tạo thành phiền phức lớn! Mong Đại trưởng lão nghĩ lại!

Tinh Tế Huyền Thưởng bảng!

Nghe vậy, Đại trưởng lão liền cau mày, lại nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền có chút bi phẫn:

- Vương lão cẩu, vật kia đã giao cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào? Không thể cho Diệp Huyền ta một con đường sống sao?

- Ngươi thực sự chứng đạo Kiếm tiên năm mười sáu tuổi?

Đại trưởng lão đột nhiên hỏi:

Diệp Huyền không để ý tới Vương Thiên Nhai!

- Không có khả năng, sao ngươi có thể mười sáu tuổi đã đạt tới Kiếm tiên, ngươi, ngươi muốn lừa ai?

Vương Thiên Nhai đột nhiên cả giận:

Ba năm trước, nói cách khác là mười sáu tuổi đạt tới Kiếm tiên?

- Còn không ngại đủ mất mặt? Là một đạo sư, lại đi ngấp nghé bảo vật của học viên, mặt mũi của Đạo Nhất học viện ta bị ngươi chét bùn lên cả rồi! Từ giờ phút này, vị trí Phó Viện trưởng sẽ giao cho Phong Cảnh tạm thời đại điện! Còn hai người các ngươi, tạm giải vào Hắc ngục, chờ Viện trưởng xử lý!

Vương Thiên Nhai còn muốn nói thêm, đại trưởng lão đã khoát tay:

- Dẫn đi!

Rất nhanh, hai tên hắc y nhân xuất hiện, Vương Thiên Nhai khẽ do dự, cuối cùng vẫn không phản kháng!

Nếu phản kháng, vậy không đơn thuần là làm phản, mà còn là công nhiên khiêu khích Đạo Nhất học viện!

Cứ như vậy, hai người Vương Thiên Nhai bị dẫn đi.

Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyền:

- Hai người bọn hắn là đạo sư của học viện, nhất định phải để Viện trưởng xử lý. Ngươi yên tâm, Đạo Nhất học viện tuyệt không có chuyện thiên tư.

Diệp Huyền mỉm cuời:

- Ta hiểu… chẳng qua, bảo vật kia…

Đại trưởng lão nói:

- Yên tâm, nếu thực ở trên người hắn, giải quyết xong sẽ lập tức trả cho ngươi.

Diệp Huyền lưỡng lự một chút, gật nhẹ:

- Cũng tốt!

Đại trưởng lão gật đầu, quay người rời đi.

Sau khi đám đại trưởng lão rời đi, Phong Cảnh nhìn qua Diệp Huyền, trầm giọng nói:

- Việc này cần ngươi giữ bí mật, nếu không, hậu quá rất nghiêm tọng.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Phó Viện trưởng, ta muốn tiến vào nội viện!

Phong Cảnh do dự một chút, nói:

- Ta đi xử lý việc này, sau đó sẽ tìm ngươi! Giờ về nghỉ ngơi đi!

Nói xong, lão cùng hai người bên cạnh quay người đi.

Đám người Phong Cảnh rời đi, sắc mặt Diệp Huyền liền trầm xuống.

Tinh Tế Huyền Thưởng bảng!

Trước đó, hắn còn không biết cái bảng này có ý nghĩa gì, nhưng hiện tại, hắn dần đã có chút hiểu rõ!

Dù là người như Vương Thiên Nhai, cũng vì đó mà động tâm… mà rất có thể, đại trưởng lão kia cũng đã động tâm!

Một hồi sau, Diệp Huyền nói khẽ:

- Dù là Đạo Nhất học viện, cũng không an toàn a!

Tình cảnh của hắn hiện tại, chẳng khác nào đứa nhỏ ba tuổi ôm vàng chạy ra ngoài, những người chung quanh đều sẽ động tâm!

Trừ đó ra, đám cường giả bên ngoài cũng đều đang tìm hắn…

Trong tháp còn có một nhóm gia hỏa không an phận!

- Ai!

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, nằm dài trên cỏ, tay để sau đầu, có chút mờ mịt.

Tương lai, sẽ phải đối mặt với hơi nhiều kẻ địch a!

Kẻ địch!

Như nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên ngồi dậy, có kẻ địch, vậy sẽ có bằng hữu, vì sao không kết giao thêm bằng hữu?

Diệp Huyền tìm một chỗ không người, tiến vào trong Giới Ngục tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận