Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 949: Xác Chết Vùng Dậy?

Diệp Huyền hỏi:

- Vậy phải làm sao đây?

A Việt nói:

- Không phải còn có ta sao?

Diệp Huyền vội đáp:

- Vâng, vâng, có A Việt cô nương, tự nhiên sẽ không có bất luận vấn đề gì cả!

A Việt nói:

- Chỉ sợ nó đã rơi vào tay người khác!

A Việt nói:

Nhưng Diệp Huyền lại bỗng nói:

Diệp Huyền:

Nói xong nàng liền muốn đi.

A Việt nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Diệp Huyền không quên lầu bảy còn có một cái hộp cùng với võ học có một không hai kia!

Diệp Huyền hỏi:

- A Việt cô nương, tìm được đạo tắc của lầu sáu thì ta có thể bước vào lầu bảy sao?

- Nếu nó bị cưỡng chế thu phục, vậy cướp về. Nếu nó tự nguyện đi theo, thì lừa về. Ngươi không phải lừa gạt rất tốt sao?

- Nếu nó đã rơi vào tay kẻ khác, vậy khi đó phải làm sao?

- Mau đi đi! Ta muốn ngủ một giấc! Không có việc gì đừng tới phiền ta, nếu không ta sẽ đánh người!

Nếu tập đến Nhất Kiếm Vô Lượng gì kia thì với thực lực hiện tại, hắn chắc có thể một kiếm xẻo chết Tinh Chủ!

“...”

A Việt trầm mặc một lát rồi nói:

Lầu bảy!

Võ học có một không hai!

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

A Việt lạnh nhạt đáp:

Thực lực mạnh mẽ mới có thể tự bảo vệ bản thân!

Diệp Huyền cười khổ:

- Có việc?

- Nếu ta và đạo tắc lầu sáu liên thủ thì có thể đưa ngươi đi lầu bảy! Đương nhiên, ngươi sẽ chịu nguy hiểm nhất định vì chúng ta bây giờ không có đạo tắc lầu bảy. Nếu ngươi miễn cưỡng xông vào sẽ có chuyện!

Diệp Huyền đáp:

- Ngươi thật sự có thể mang thi thể của Cổ Tinh Chủ về đây?

Tinh Chủ nhìn Diệp Huyền:

- A Việt cô nương, vì sao bản thân tháp này đều không thể bước vào lầu bảy vậy?

Hắn không nghĩ vận mệnh của mình lại bị người khác nắm trong tay!

Sau khi Diệp Huyền vừa rời khỏi Vạn Sơn Trường Thành không lâu, Tinh Chủ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

Diệp Huyền nhíu mày:

- Vì nó giờ còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, ngươi hẳn thấy may mắn đi!

Hắn giờ cần gắng hết sức tìm được càng nhiều đạo tắc. Một là vì sự ổn định của Giới Ngục Tháp, hai là vì để nâng cao thực lực của chính mình!

Tìm kiếm đạo tắc!

Một lát sau, Diệp Huyền rời khỏi Giới Ngục Tháp rồi lặng lẽ đi tới Thần Quốc!

- Tin hay không tùy ngươi!

Tinh Chủ búng tay, một nạp giới dừng ở trước mặt Diệp Huyền. Diệp Huyền nhìn lướt qua, bên trong chỉ có một kiện giáp!

Thiên Thần Giáp cấp bậc Đạo Cảnh!

Tinh Chủ nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Nếu ngươi chỉ nói phét, ngươi chắc chắn sẽ hối hận, ta bảo đảm!

Nói xong, Tinh Chủ rời đi.

Diệp Huyền thu nạp giới, sau đó đem Thiên Thần Giáp bỏ vào trong Giới Ngục Tháp:

- A Việt cô nương, thứ này có vấn đề gì không?

Lầu năm, A Việt đánh giá Thiên Thần Giáp trước mặt, đáp:

Ngẫm vậy, Diệp Huyền tiếp tục đi tới!

Bên ngoài Giới Ngục Tháp, Diệp Huyền lắc đầu. Không cần phải nói, hiện tại ai cũng không cứu được Thiên Thần Giáp!

Nó không phải không phản kháng, nhưng sau khi Tiểu Linh Nhi rút kiếm ra, nó từ bỏ việc đó sạch sẽ!

Rồi Thiên Thần Giáp bị Tiểu Linh Nhi đuổi đánh khắp nơi trong Giới Ngục Tháp.

- Nha nha nha nha nha a a a a a a a nha nha nha nha........

Yên lặng một chớp mắt, Tiểu Linh Nhi bỗng gào lên như dã thú:

Tia sáng đen bị đập nát. Sau đó, A Việt cầm Thiên Thần Giáp giã cho một trận!

Diệp Huyền lắc đầu. Thiên Thần Giáp có ngốc hay không? Vậy mà lại đi trêu chọc A Việt, không phải ngứa da thèm đòn sao?

Sau một hồi lâu, Thiên Thần Giáp kia liền thành thật!

A Việt nói:

- Thứ rác rưởi này không có vấn đề gì, chỉ thiếu đòn thôi.

Nàng nói xong liền quăng Thiên Thần Giáp ra ngoài!

Thiên Thần Giáp bị quăng thẳng tới lầu một. Sau khi tới lầu một, Thiên Thần Giáp phát hiện linh thụ do Tiểu Linh Nhi trồng. Ngay sau đó, nó lập tức bay tới trước một gốc linh thụ rồi hóa thành một chùm sáng đen bao phủ gốc linh thụ kia. Trong chớp mắt, gốc linh thụ và linh quả trên đó đều bị nó cắn nuốt sạch!

Thực mau, nó lại muốn đi cắn nuốt gốc linh thụ thứ hai. Nhưng đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi xuất hiện ở trước mặt nó!

Tiểu Linh Nhi siết chặt đôi tay, tức xanh cả mặt. Ánh mắt lạnh băng khiến người không rét mà run.

Chát!

A Việt giơ tay tát một cái.

Lúc này, Thiên Thần Giáp trước mặt A Việt đột nhiên chấn động, sau đó, một tia sáng đen bắn thẳng về phía nàng!

“...”

Diệp Huyền:

- Thứ rác rưởi này ngươi lấy làm cái gì?

Mục tiêu Thần Quốc!

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi tới trước thi thể của Cổ Đạp Thiên. Hắn trộm nhìn bốn phía. Cái gì cũng không có!

Ngay sau đó, Diệp Huyền bay tới trước mặt Cổ Đạp Thiên. Hắn phát hiện trên người Cổ Đạp Thiên có một sợi xích đen nhánh nhưng ở giữa lại có một đường chỉ đỏ như máu.

Diệp Huyền đang muốn ra tay, đúng lúc này một thanh âm đột nhiên vang lên:

- Ngươi phá không được sợi xích đó!

Diệp Huyền giật mình, ai đang nói chuyện?

Hắn nhìn lướt qua chung quanh, rồi bỗng nhìn về phía Cổ Đạp Thiên trước mặt:

- Ngươi… Ngươi còn sống?

Lúc này, Cổ Đạp Thiên ở trước mặt Diệp Huyền bỗng ngẩng đầu. Giờ phút này Diệp Huyền phát hiện đôi mắt của đối phương đã biến mất, chỉ còn hai hố đen mà thôi!

Cổ Đạp Thiên lắc đầu:

- Ta đã chết từ ngàn năm trước rồi!

Diệp Huyền bình tĩnh:

- Tiền bối, vậy giờ ngươi là… xác chết sống dậy sao?

Cổ Đạp Thiên:

“...”

Diệp Huyền nhìn Cổ Đạp Thiên, hơi đề phòng. Dù sao tâm phòng người không thể không có!

Một lát sau, Cổ Đạp Thiên lắc đầu:

- Chẳng qua là một sợi thần hồn mà thôi!

Nói đến đây, mặt của lão hướng về phía Diệp Huyền:

- Ngươi là Kiếm Tông?

Diệp Huyền do dự, đang muốn trả lời thì Cổ Đạp Thiên nói:

- Tuổi còn trẻ đã đạt tới Kiếm Thánh. Hơn nữa… Ngươi thực không tệ.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Tiền bối quá khen!

Cổ Đạp Thiên khẽ nói:

- Giờ Thần Quốc đang muốn ngóc đầu trở lại sao?

Diệp Huyền gật đầu.

Sau khi im lặng một lúc, Cổ Đạp Thiên hỏi:

- Trật Tự Minh ta bây giờ có người phong đế không?

Phong đế?

Diệp Huyền nhíu mày

- Có ý gì? Cường giả bên trên Chứng Đạo Cảnh sao?

Cổ Đạp Thiên lắc đầu:

- Trên Chứng Đạo Cảnh là Chưởng Đạo Cảnh. Mà trên nữa là Thiên Đạo Cảnh, trên tiếp mới là đế. Trật Tự Minh giờ có người phong đế chưa?

Diệp Huyền ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:

- Hình như không có!

Theo suy đoán của hắn, đám người Tinh Chủ nhiều nhất chính là Thiên Đạo Cảnh.

Cổ Đạp Thiên trầm giọng nói:

- Ngay cả một người phong đế đều không có thì sao chống lại Thần Quốc đây?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Tiền bối, ta mang ngài rời đi đi!

Cổ Đạp Thiên khẽ nói:

- Thiếu niên, ta có một yêu cầu quá đáng, không biết ngươi có thể thỏa mãn ta hay không?

Diệp Huyền do dự rồi đáp:

- Tiền bối nói đi!

Cổ Đạp Thiên khẽ gật đầu:

- Ta bị nhốt ở đây ngàn năm. Ngàn năm qua, cơ thể ta bị treo ở đây chịu nắng chiếu, mưa tuôn, gió quật… Ta không cam lòng, không cam lòng cứ vậy biến mất khỏi thế gian! Hơn nữa giờ Thần Quốc lại ngóc đầu trở lại, nếu không có ta ai có thể ngăn được bọn chúng đây? Cho nên, tiểu hữu, việc này người phải giúp ta!

Diệp Huyền hơi cúi đầu:

- Tiền bối, ta không biết cách làm ngài sống lại đâu!

Cổ Đạp Thiên đáp:

- Không cần sống lại, chỉ cần ngươi đưa cơ thể của ngươi cho ta là được!

Dứt lời, một tia sáng đen đột nhiên bắn vào giữa mày Diệp Huyền!

Đoạt xá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận