Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1473: Ngươi không hỏi đến thù lao sao?

Lý Tịch Quân nhìn thoáng qua Thiên Tru kiếm dưới chân Diệp Huyền, cười nói: "Kiếm tốt!"

Nói xong, hắn ta vung tay phải lên, dưới chân hắn ta xuất hiện một thanh trường đao hư ảo, cười nói: "Bắt đầu!"

Vừa nói dứt câu, hắn ta trực tiếp hóa thành một cái bóng mờ biến mất ở cuối chân trời, mà gần như cùng một lúc, Diệp Huyền cũng hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Trong đám mây, hai người xé rách tầng mây, bay rất nhanh, mắt thường hoàn toàn không nhìn thấy được.

Tốc độ của hai người tương đương!

Đúng lúc này, Lý Tịch Quân đột nhiên cười to nói: "Diệp Huyền, ta đi trước một bước!"

Vừa nói dứt câu, tốc độ của hắn ta đột nhiên tăng gấp bội, trong chớp mắt đã bỏ Diệp Huyền lại đằng sau.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua nơi xa, ngay sau đó, không gian xung quanh hắn trực tiếp mờ đi.

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền đi theo Lý Tịch Quân tới Trích Tiên thành trong truyền thuyết.

Diệp Huyền gật đầu: “Có hơi bất ngờ chút xíu!"

Lý Tịch Quân nói: "Còn nửa canh giờ!"

Lúc này, Lý Tịch Quân cười nói: "Diệp huynh có phải có chút bất ngờ hay không?"

Nơi xa, Lý Tịch Quân đột nhiên ngừng lại, không gian trước mặt hắn ta đột nhiên vỡ ra, Diệp Huyền chợt xuất hiện ở trước mặt hắn ta, Lý Tịch Quân nhìn thoáng qua đối phương, cười nói: "Diệp huynh, tốc độ rất nhanh!"

Lý Tịch Quân gật đầu: “Là thúc phụ!"

Không Gian Đạo tắc!

Lý Tịch Quân mỉm cười: “Trích Tiên thành sở dĩ được gọi là Trích Tiên là bởi vì người ở trong này chứ không phải vì tòa thành này, thành bởi vì người mà nổi tiếng!"

Diệp Huyền nói khẽ: "Lý huynh, còn bao lâu nữa mới tới?"

Giờ khắc này, hắn trực tiếp ngự kiếm xuyên qua không gian, thực hiện bước nhảy không gian!

Trích Tiên thành chính là một tòa thành rất bình thường, không vàng son lộng lẫy, cũng không có một chút tiên khí nào, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa!

Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía Lý Tịch Quân, cười nói: "Lý huynh, ta có một câu không biết có nên nói hay không!"

Diệp Huyền gật đầu, hai người tăng tốc độ.

Lý Tịch Quân sững sờ, sau đó cười nói: "Diệp huynh mời nói!"

Diệp Huyền cười nói: "Lý tiền bối?"

Trong lời nói tràn đầy vẻ tự hào!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó hắn đi theo Lý Tịch Quân vào thành.

Diệp Huyền đang định nói thì đúng lúc này, một giọng nói ở trong thành vang lên: “Không hổ là người mà Phù Tiểu Thiên và Hạ Phong Khởi mù lòa nhìn trúng, có lòng cố gắng, không ngừng vươn lên, rất không tệ."

Mà trên đường đến đây, Lý Tịch Quân đột nhiên trở nên trầm ngâm hơn.

Nghe vậy, Lý Tịch Quân ngây ngẩn cả người.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, hắn không nói gì nữa, chỉ bước về phía ngôi nhà nhỏ kia.

Diệp Huyền mỉm cười: “Lý huynh, vinh dự của tiền bối không phải vinh dự của chúng ta, chúng ta có thể lấy tiền bối làm vinh nhưng không thể xem vinh dự đó là của mình! Ngươi hi vọng người khác tôn kính ngươi là bởi vì thúc phụ của ngươi sao?"

Cũng vì nguyên nhân này mà trên thế giới này không một ai dám bất kính với hắn ta.

Mấy năm nay, hắn ta đi đến đâu cũng được người khác cung kính chào đón, bởi lẽ thúc phụ của hắn ta là Lý Mộ Bạch, là một trong sáu cường giả siêu cấp trên thế gian.

Lý Tịch Quân đứng nguyên tại chỗ và trầm mặc.

Một lát sau, hắn ta rơi vào trầm tư.

Lý Tịch Quân đưa hắn tới bên bờ một con sông, hắn ta nhìn toà nhà nhỏ phía xa xa và nói: “Diệp huynh, thúc phụ ở chỗ đó.”

Diệp Huyền khẽ gật đầu, nhìn Lý Tịch Quân, mỉm cười và nói: “Những lời trước kia ta chỉ nói bừa mà thôi, Lý huynh đừng để trong lòng nhé!”

Lý Tịch Quân lắc đầu: “Hôm nay được nghe Diệp huynh nói còn quý hơn cả mười năm đi học! Diệp huynh, đa tạ ngươi!”

Nghe thấy giọng nói ấy, Diệp Huyền bèn ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Lúc này, giọng nói ấy lại vang lên: “Vào đi!”

Trên đường đi, trừ Lý Tịch Quân ra thì Diệp Huyền chẳng nhìn thấy ai cả.

Thực ra đó là một toà thành trống!

Trích Tiên thành!

Mấy năm nay, hắn ta cũng coi chuyện đó như là một lẽ đương nhiên, thậm chí còn thấy tự hào về điều đó!

Mà ban nãy khi nghe Diệp Huyền nói vậy, hắn ta bỗng nhiên phát hiện bản thân mình có tư cách gì mà tự hào chứ?

Nhờ có thúc phụ nên người khác mới tôn trọng hắn ta, chứ không phải tôn trọng hắn ta bởi vì hắn ta là Lý Tịch Quân!

Giờ khắc này, hắn ta bỗng nhiên hiểu ra tại sao mấy năm nay thúc phụ lại có thái độ như vậy với hắn ta.

Thất vọng!

Những năm này, thúc phụ càng ngày càng thất vọng về hắn ta. Hắn ta vẫn luôn không biết vì sao lại như vậy, thế nhưng bây giờ thì hắn ta đã biết rồi!

Nghĩ đến đây, Lý Tịch Quân khẽ mỉm cười, hắn ta nhìn bóng lưng Diệp Huyền, nói: “Diệp huynh, đa tạ!”

Ở phía xa xa, Diệp Huyền vẫy tay: “Chuyện nhỏ!”

Lý Tịch Quân mỉm cười, sau đó quay người rời đi.

Lúc này, Diệp Huyền đã tới trước ngôi nhà nhỏ kia. Lúc này, cửa của ngôi nhà đột nhiên được mở ra, một nam tử trung niên bước ra ngoài. Nam tử trung niên ấy mặc một bộ áo vải đơn giản, trong tay là một cuốn cổ tịch, trông hắn ta như một thư sinh.

Lý Mộ Bạch!

Diệp Huyền chắp tay với Lý Mộ Bạch, nói: “Lý tiền bối!”

Lý Mộ Bạch khẽ mỉm cười: “Ta có chuyện muốn nhờ ngươi. Đáng lẽ ra ta phải tới Phù Văn tông nhưng do một vài nguyên nhân mà ta không muốn rời khỏi nơi này. Thế nên chỉ đành để cháu ta đi mời ngươi.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Không biết tiền bối tìm vãn bối có chuyện gì?”

Lý Mộ Bạch nói: “Mong ngươi hãy chế tạo giúp ta một lá thất sắc phù lục!”

Diệp Huyền hỏi: “Loại thất sắc phù lục nào?”

Lý Mộ Bạch nói: “Hộ Hồn phù!”

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Hộ Hồn phù?”

Lý Mộ Bạch gật đầu: “Là loại phù lục chuyên dùng để bảo vệ hồn phách!”

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu: “Được!”

Lý Mộ Bạch mỉm cười: “Ngươi không hỏi đến thù lao sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận