Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1396: Đây mới là Tiểu Thất

Không thể không nói, trong lớp trẻ ở Tứ Duy vũ trụ, Tiểu Thất và Diệp Huyền quả thực là những kiếm tu yêu nghiệt nhất!

Ở phía xa xa, khóe miệng Lâm Tú rỉ máu. Hắn ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất, ánh mắt nặng nề vô cùng.

Ban đầu hắn ta tưởng ở Tứ Duy vũ trụ này chỉ có Diệp Huyền có thể làm đối thủ của hắn ta. Thế nhưng bây giờ, hắn ta phát hiện tiểu nữ hài trước mắt này cũng có thực lực vô cùng mạnh! Mạnh đến mức có thể chống lại chanh sắc phù lục của hắn ta!

Đúng là một yêu nghiệt!

Lâm Tú nhìn Tiểu Thất, hắn ta siết chặt cây trường thương trong tay. Lúc này, lá chanh sắc phù lục của hắn ta lập tức hóa thành một ngọn lửa rồi hòa vào cây thương.

Ầm!

Cây thương biến thành hỏa thương, quanh người Lâm Tú cũng bao trùm bởi lửa. Thân cây thương của hắn ta như nham thạch tỏa ra nguồn nhiệt nóng rực khiến người ta hoảng sợ!

Ở phía xa xa, Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào Lâm Tú. Thanh kiếm trong tay nàng bắt đầu rung chuyển.

Rầm!

Răng rắc!

Vụt!

Kiếm quang và hỏa quang đối kháng, có điều chúng không kéo dài lâu.

Mũi thương chỉ thẳng về phía Tiểu Thất!

Kiếm đã tới.

Lâm Tú chầm chậm nhắm mắt lại, khi Tiểu Thất phi đến trước mặt hắn ta, hắn ta bỗng nhiên mở mắt: “A!”

Một tiếng nứt vỡ vang lên. Ngay sau đó, một đường kiếm quang xuyên thẳng qua ngọn lửa và nhắm thẳng vào Lâm Tú!

Ở phía xa xa, Tiểu Thất đột nhiên dừng lại, nàng nói: “Tâm ta chính là kiếm của ta, trảm!”

Sau khi hét lên một tiếng, cây thương trong tay Lâm Tú bèn bay đi, những nơi nó bay qua đều bị đốt cháy thành hư vô.

Cây thương của Lâm Tú rung mạnh, vô số ngọn lửa bắt đầu tản ra.

Tấm khiên lớn kia rung lên kịch liệt, còn Lâm Tú thì lùi mạnh về phía sau.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một đường kiếm quang chém ngang thân cây thương.

Ở phía không xa, Tiểu Thất xòe tay phải ra, sau đó nàng hất tay về phía Lâm Tú: “Trảm!”

Trông thấy đường kiếm quang ấy, hai mắt Lâm Tú híp lại. Giữa trán hắn ta lại có thêm một lá chanh sắc phù lục nữa xuất hiện, ngay sau đó một cái khiên cực lớn chắn trước mặt hắn ta.

Uỳnh!

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt các học sinh Vạn Duy học viện bèn khó coi vô cùng.

Ầm ầm ầm ầm!

Mà ánh sáng bao bọc xung quanh Lâm Tú càng ngày càng xuất hiện nhiều vết nứt!

Lâm Tú lập tức nắm chặt lá chanh sắc phù lục loại Phòng Ngự trong tay: “Ngự!”

Càng lâm vào hoàn cảnh khó khăn thì càng phải bình tĩnh! Bằng không sẽ chết càng nhanh hơn!

Dứt lời, xung quanh Lâm Tú xuất hiện rất nhiều đường phi kiếm!

Đúng lúc ấy, Tiểu Thất ở phía xa bỗng biến mất. Khi nàng xuất hiện lại một lần nữa đã ở trước mặt Lâm Tú. Ngay sau đó, nàng đâm thẳng kiếm vào lớp lá chắn của hắn ta.

Lâm Tú lắc đầu, không thể sử dụng chí bảo, bởi vì nó phải để dành đến khi đối đầu với Diệp Huyền!

Sử dụng chí bảo?

Hắn ta vừa dứt lời thì ánh sáng tản ra từ chanh sắc phù lục đã bao bọc lấy cơ thể. Không chỉ có vậy, không gian xung quanh đó cũng thu hẹp lại về phía hắn ta!

Bên trong “chiếc lồng” ánh sáng ấy, sắc mặt Lâm Tú khó coi vô cùng. Hắn ta biết, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ hao tốn sức lực đến chết với vị kiếm tu này mất!

Thế nhưng hiện giờ hắn ta lại chẳng có cách nào khác. Chỉ cần hắn ta bỏ tấm lá chắn này đi là sẽ bị vạn kiếm xuyên tim ngay!

Nghĩ tới điều này, Lâm Tú không khỏi bình tĩnh lại.

Những tiếng nổ vang lên. Dần dần, ánh sáng bao bọc xung quanh Lâm Tú xuất hiện rất nhiều những vết nứt!

Trong không gian có vô số những đường kiếm khí chém về phía Lâm Tú. Những đường kiếm khí này dày đặc, vô cùng vô tận!

Không dựa vào phù lục, chỉ dựa vào thực lực thôi mà nàng đã mạnh như vậy rồi. Nếu nàng ở Ngũ Duy vũ trụ thì chắc chắn được xếp vào hàng thiên tài!

Thực lực của Tiểu Thất vượt xa dự liệu của bọn họ!

Uỳnh!

Lớp lá chắn của Lâm Tú rung lên rồi thủng một lỗ!

Tiểu Thất lại chém một kiếm xuống.

Rầm!

Lớp lá chắn của Lâm Tú trực tiếp vỡ tung, hắn ta cũng bay ra ngoài.

Tiểu Thất nhón chân phải, nàng hóa thành một đường kiếm quang rồi phi như bay.

Vụt!

Ở phía xa, sắc mặt Lâm Tú tái mét, hắn ta biết mình sẽ không đỡ nổi một kiếm này.

Hắn ta không còn cách nào nữa rồi: “Ra tay!”

Đây là bất lợi của bọn họ, nhưng cũng là ưu thế của bọn họ!

Người không dựa vào phù lục mà vẫn có thể trưởng thành, sức chiến đấu của người đó sẽ càng kinh khủng hơn!

Lúc này, hắn ta nhận ra một điều rằng có lẽ bởi vì nghèo nên người ở thế giới này mới không có phù lục. Thế nhưng đây không hoàn toàn là một chuyện bất lợi!

Lâm Tú nói: “Ở đây bọn họ còn không dựa vào tử sắc phù lục!”

Nam tử kia trầm giọng nói: “Ta có hai lá tử sắc phù lục!”

Nam tử bên cạnh Lâm Tú đang định ra tay thì hắn ta lại lắc đầu: “Mấy người này có lẽ đều là những người mạnh nhất ở Tứ Duy vũ trụ, ngươi không phải đối thủ của bọn họ đâu!”

Nói đoạn, nàng ngồi xếp bằng giữa hư không, sau đó chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Liên Vạn Lý đột nhiên chọc vai Tiểu Thất: “Tiểu Thất!”

Tiểu Thất nhìn Liên Vạn Lý, sau đó nàng lại tiếp tục việc của mình.

Thấy vậy, Liên Vạn Lý bỗng bật cười.

Đây mới là Tiểu Thất!

Ở phía xa, Lâm Tú nhìn chằm chằm Tiểu Thất. Trong tư liệu mà viện tôn gửi cho hắn ta, Diệp Huyền mới là người hắn ta phải kiêng dè nhất. Thế nhưng hắn ta không ngờ tiểu nữ hài trước mắt này lại có thực lực lớn mạnh đến vậy!

Hơn nữa, tiểu nữ hài này còn không sử dụng sức mạnh của phù văn, nàng cũng không thi triển bất cứ thần thông chi thuật nào!

Đây là một điều vô cùng đáng sợ!

Lúc này, An Lan Tú nhìn về phía Lâm Tú và hỏi: “Còn đánh nữa không?”

Tiểu Thất không trả lời, nàng lùi sang bên cạnh và nói: “Ta phải hấp thụ một chút!”

Lâm Tú nhìn Tiểu Thất, hắn ta lau máu bên khóe miệng: “Ngươi là ai?”

Nàng nhìn mấy người Lâm Tú, không ra tay nữa.

Kiếm quang của Tiểu Thất tản đi!

Rầm rầm!

Lâm Tú vừa dứt lời, tám người còn lại bèn ra tay luôn.

Lâm Tú thu hồi tâm tư, hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh: “Diệp Huyền đâu?”

Con bài cuối cùng này hắn ta vẫn để dành cho Diệp Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận