Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1477: Phải tìm thêm người giúp đỡ mới được

Trương Văn Tú nói: “Nói một cách nghiêm túc thì hắn cũng đâu được coi là người ngoài! Hắn được cái tháp nhận làm chủ, xét trên một góc độ nào đó thì hắn cũng được coi là một phần của thư viện chúng ta! Ngoài ra, ta có thể giết hắn, nhưng giết hắn thì sẽ kéo đến một loạt hệ quả, ngươi có chịu được không? Và cả Tu La Nữ Đế nữa, nữ nhân này rõ ràng đang bảo vệ hắn, nếu giết hắn thì ngươi có chắc chắn nàng ta sẽ không liều mạng với thư viện chúng ta hay không? Tới khi ấy ngươi đứng ra ngăn chặn nhé?”

Lâm Tiếu Thư trầm giọng nói: “Chúng ta có đại trận!”

“Ngu xuẩn!”

Trương Văn Tú đột nhiên quát: “Có đại trận nên mới không ai dám động tới thư viện. Nếu không có đại trận thì Vạn Duy thư viện không sống nổi đến một tháng đâu!”

Nói đoạn, nàng nhìn Lâm Tiếu Thư với ánh mắt lạnh lùng: “Dùng cái não heo của ngươi mà suy nghĩ cho kĩ đi, đừng có ngày nào cũng chỉ đọc sách, cũng đừng có ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc báo thù.”

Lâm Tiếu Thư trầm giọng nói: “Hắn đã giết biết bao nhiêu người của thư viện chúng ta, chuyện này…”

Trương Văn Tú nhìn hắn ta: “Nói theo lời của lão sư thì chuyện gì cũng nó nhân có quả, vì sao mà chuyện này xảy ra? Là bởi các ngươi đi giết người ta trước! Đó là do các ngươi! Sao nào, có lợi cho mình thì đi nói đạo lí với người ta, không có lợi cho mình thì bắt đầu giơ nắm đấm? Công sức đọc sách mấy năm nay của ngươi vứt cho chó gặm hết rồi hả?”

Sắc mặt Lâm Tiếu Thư khó coi vô cùng!

Trương Văn Tú lạnh lùng nhìn hắn ta: “Lui xuống đi!”

Trương Văn Tú nói: “Nếu không phải nể tình hắn ta là học trò của lão sư thì ta đã muốn tống khứ hắn ta đi luôn rồi! Đúng là không có mắt nhìn gì cả!”

Lâm Tiếu Thư lập tức bay ra bên ngoài tiểu viện. Khi hắn ta vừa mới dừng lại thì Trương Văn Tú đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta. Nàng bóp lấy cổ Lâm Tiếu Thư và nói: “Nếu không phải nể mặt lão sư thì ta nhất định sẽ giết ngươi! Ta cảnh cáo ngươi một lần cuối, hiện giờ Diệp Huyền chính là sao chổi, đừng có động vào hắn. Ngươi mà dám động vào hắn thì ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Lúc này, một lão giả xuất hiện trước mặt Trương Văn Tú, hắn ta thầm thở dài: “Văn Tú, ngươi muốn tốt cho hắn ta, nhưng mà cách nói chuyện…”

Lúc này, Trương Văn Tú bỗng đánh một chưởng.

Nói đoạn, nàng lại nhìn lão giả: “Hiện giờ cái tên Trần Thiên kia đang ở đâu?”

Mà Trương Văn Tú vẫn chưa chịu thôi, nàng chỉ thẳng vào Lâm Tiếu Thư mà nói: “Lâm Tiếu Thư, đừng tưởng ta không biết mấy năm nay ngươi muốn lợi dụng thư ốc để đột phá. Ta cảnh cáo ngươi, chuyện này liên quan đến sự sống chết của Vạn Duy thư viện, lần sau nếu ngươi mà dám gây phiền phức cho Diệp Huyền thì ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi! Nhớ cho kĩ, hiện giờ lão sư đã không còn, và Vạn Duy thư viện hiện giờ đã không còn là Vạn Duy thư viện năm đó nữa! Lúc này nếu chúng ta không biết kiềm chế, không biết ẩn giấu thì mẹ nó, chỉ có nước chết mà thôi!”

Lão giả do dự một lát, sau đó hắn ta nói: “Liệu hắn ta có sinh lòng oán trách không?”

Uỳnh!

Lâm Tiếu Thư trầm mặc.

Lâm Tiếu Thư không nói gì cả mà quay người rời đi.

Trương Văn Tú gật đầu: “Nếu hắn ta dám làm loạn thì cứ giết hắn ta!”

Nói đoạn, nàng phất tay phải, Lâm Tiếu Thư lập tức bị ném ra ngoài.

Lão giả liếc nhìn Trương Văn Tú, hắn ta nói: “Chúng ta…”

Trương Văn Tú nói: “Hắn ta dám!”

Lão giả nói: “Tới Tứ Duy vũ trụ rồi, hình như đang đi tìm nữ tử váy trắng sau lưng Diệp Huyền. Ngươi yên tâm, chúng ta vẫn luôn để ý hành tung của hắn ta!”

Lâm Giới phù!

Nhưng tiếc là Diệp Linh vẫn đang bế quan.

Liên Thiển lắc đầu: “Đây không phải chuyện mà ngươi có thể nhúng tay vào đâu!”

Nói đoạn, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Thư viện chúng ta đã không thể tự hào về thực lực như năm đó nữa rồi. Chúng ta cần phải thay đổi, nếu cứ tự kiêu mãi thì ngày chúng ta bị diệt vong không còn xa nữa đâu!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết, cơ mà ta vẫn phải cố gắng hết sức mình!”

Trương Văn Tú nói: “DIệp Huyền có thể sống đến hiện tại có thể nói là hắn rất may mắn! Thư viện chúng ta nên ngồi yên quan sát chứ không nên nhắm vào hắn! Bây giờ chúng ta chỉ còn một con đường, đó chính là đợi, tùy cơ ứng biến!”

Lúc này, Diệp Huyền bỗng nói: “Ngươi đã nhắc nhở ta một điều đấy!”

Nàng biết, chỉ cần liên quan đến Diệp Linh thì Diệp Huyền chắc chắn sẽ không mặc kệ, dẫu hắn biết có thể mình sẽ phải chết!

Liên Thiển thầm thở dài, không nói thêm gì nữa.

Sau khi rời khỏi Vạn Duy thư viện, Diệp Huyền không trở lại Phù Văn tông mà tới Tu La Địa Ngục.

Diệp Huyền trầm mặc.

Liên Thiển lại nói: “Ta thấy chuyện này không đơn giản. Thứ nhất, Vong Giả Đại Đế không thể tự mình phá giải phong ấn, như vậy cũng có nghĩa là có người đang giúp hắn ta. Mà người này chắc chắn không phải người thường.”

Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Nếu Diệp Linh không nắm chắc thì ngươi có nhúng tay vào cũng vô dụng!”

Hắn tới một tòa đại điện trống rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau đó lấy phù chỉ và bút ra bắt đầu chế tạo phù lục.

Diệp Huyền dừng bút, hắn mỉm cười: “Sao thế?”

Lúc này Liên Thiển xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, nàng liếc nhìn hắn và hỏi: “Ngươi thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này sao?”

Hắn không chế tạo cho mình mà là chế tạo cho Diệp Linh. Nếu nằm trong tay Diệp Linh thì chắc chắn uy lực của phù lục này sẽ đạt đến trình độ hủy thiên diệt địa.

Liên Thiển nhìn Diệp Huyền, hỏi: “Là sao?”

Diệp Huyền nói: “Ta phải tìm thêm vài người giúp đỡ mới được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận