Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3767. Vào vòng!



Chương 3767. Vào vòng!




Sau khi Thiên Yếm rời đi, Diệp Huyền nhìn Bích Tiêu: “Bích Tiêu cô nương, nàng ta có thể sẽ không để ngươi sống mà rời khỏi nơi này đâu.”
Bích Tiêu khẽ cười: “Xem ra ta tạm thời chỉ có thể đi theo Diệp công tử rồi!”
Nói đoạn, nàng lại nở nụ cười tinh nghịch: “Diệp công tử đừng từ chối, bằng không ta sẽ bị nữ nhân xấu xa kia bắt nạt thật đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy thì Bích Tiêu cô nương cứ ở trong tiểu tháp của ta đi!”
Bích Tiêu khẽ cúi người: “Đa tạ!”
Diệp Huyền cười nói: “Ta tu luyện đây!”
Nói đoạn, hắn ngồi xuống, tiếp tục tham ngộ.
Bích Tiêu nhắc nhở: “Ngươi có thể dùng truyền thừa ta cho ngươi, như vậy ngươi muốn đạt đến phá vòng thì sẽ đơn giản hơn một chút!”
Diệp Huyền mở mắt, hắn nhìn cuộn giấy trong tay. Một lát sau, hắn khẽ cười: “Ta muốn tự thử!”
Tự thử!
Thanh Nhi có thể tự phá vòng, Niệm tỷ cũng tự phá vòng, tại sao hắn không thể?
Hắn muốn tự mình thử xem sao!
Đôi khi con đường tự mình tạo ra không giống với người khác, trước đó hắn vẫn luôn dùng truyền thừa của người khác, mà hiện giờ hắn muốn tự mình thử!
Nghe Diệp Huyền nói vậy, ánh mắt Bích Tiêu bèn lóe lên vẻ ngạc nhiên, nàng không nói nhiều gì nữa, chỉ rời đi.
Trên đỉnh núi, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiếp tục tham ngộ.
Bích Tiêu không rời khỏi tiểu tháp mà đi dạo lung tung trong này!
Không thể không nói, nàng rất kinh ngạc, phải nói là cực kì kinh ngạc mới đúng. Với thực lực của nàng, đương nhiên là nàng đã phát hiện ra điểm bất phàm của triểu tháp!
Thời gian trong này khác so với bên ngoài!
Bích Tiêu khẽ nói: “Thời gian trôi đi… người này có thể áp chế dòng chảy thời gian. Năng lực nghịch thiên này không tận mắt nhìn thấy thì sao ta tin cho được…”
Có vẻ như Bích Tiêu nhớ đến gì đó, nàng bèn rời khỏi tiểu tháp.
Bên ngoài tiểu tháp, nàng trông thấy Thiên Yếm.
Thiên Yếm chưa rời đi!
Nàng ta không dám động đến Diệp Huyền, thế nhưng Bích Tiêu thì nàng ta chẳng kiêng kị gì cả.
Bích Tiêu nhìn Thiên Yếm: “Thiên Yếm, ta thấy những lời ngươi nói trước đó rất đúng. Ngươi nói sở dĩ năm xưa Thiên Khí tộc thất bại là bởi tự phụ, thế nhưng bài học này đến bây giờ vẫn chưa khiến ngươi tỉnh ra!”
Vẻ mặt Thiên Yếm lạnh lùng: “Ngươi đang giáo huấn ta đấy à?”
Bích Tiêu lắc đầu: “Nào dám! Thiên Yếm, theo như ta được biết, trước đó vốn dĩ Diệp công tử còn muốn hợp tác với ngươi. Thế nhưng ngươi lại chẳng ư hử gì với lời mời hợp tác của hắn, tại sao lại thế?
Bởi lẽ ngươi thấy hắn không có tư cách để hợp tác với ngươi, hay nói một cách khác là hắn không xứng để bàn điều kiện với ngươi! Thế nên ngươi không những ngó lơ hắn, mà còn sỉ nhục hắn…”
Thiên Yếm đột nhiên cắt ngang lời nàng: “Ngươi đừng có mà thừa nước đục thả câu, ta hỏi ngươi, nếu như người phía sau hắn không xuất hiện thì ngươi có nịnh bợ hắn không, hả?”
Bích Tiêu trầm mặc.
Thiên Yếm trào phúng: “Hiện giờ sở dĩ ngươi nịnh bợ hắn là bởi biết được vị đại lão siêu cấp phía sau lưng hắn. Nếu như ngươi không biết, Bích Tiêu, ngươi há có thể trơ mắt hạ mình trước một con kiến còn chưa đạt đến phá vòng như hắn?”
Bích Tiêu lắc đầu cười: “Thiên Yếm, ngươi sai rồi! Thực ra ngươi đã đánh giá thấp Diệp công tử rồi!”
Vẻ mặt Thiên Yếm lạnh lùng: “Ta đánh giá thấp hắn sao? Hay là Bích Tiêu ngươi đánh giá hắn quá cao?”
Bích Tiêu mỉm cười: “Thiên Yếm, lúc ta và ngươi ở cảnh giới này, ngươi có nắm chắc có thể thắng hắn không? Tại sao ngươi phải dùng cảnh giới hiện tại của mình để đo lường cảnh giới hiện tại của hắn? Lúc ngươi ở cảnh giới của hắn thì ngươi có ưu tú bằng hắn không?”
Thiên Yếm không nói gì.
Bích Tiêu tiếp tục nói: “Vốn dĩ ngươi có lựa chọn tốt hơn, ví dụ như lựa chọn làm bạn với hắn. Nếu như như vậy thật thì người hoảng sợ sẽ là chúng ta! Nhưng tiếc là ngươi lại không hề làm vậy, thế nhưng hiện giờ ngươi lại hoảng sợ!”
Thiên Yếm liếc nhìn nàng: “Ngươi không dám giết hắn nhưng người phía sau hắn cũng chẳng muốn nhúng tay vào chuyện giữa chúng ta. Hơn nữa theo ta dự đoán thì người phía sau hắn để hắn ở đây là bởi muốn rèn luyện hắn, như vậy cũng có nghĩa là chỉ cần ta không giết hắn thì ta sẽ chẳng có chuyện gì! Nếu như ta cho hắn chút khó khăn, người phía sau hắn có khi lại càng vui hơn.”
Nói đoạn, nàng ta bèn giơ ngón trỏ lên: “Chỉ cần ta biết chừng mực thì ta sẽ không có chuyện gì hết, ngươi nói xem?”
Nghe vậy, Bích Tiêu bèn híp mắt lại.
Thiên Yếm mỉm cười: “Tốt nhất là cả đời này ngươi cứ ở trong tiểu tháp của hắn đi!”
Nói đoạn, cơ thể nàng ta dần trở nên mờ ảo.
Bích Tiêu trầm mặc một hồi, nàng lắc đầu cười, sau đó quay người rời đi.

Bên trong tiểu tháp, Diệp Huyền yên lặng ngồi.
Phá vòng!
Lúc này, hắn đã hiểu thế nào là vòng!
Vòng thực ra là Vô cảnh, nói chính xác hơn nữa thì là cảnh giới!
Người trên thế gian này tu luyện cảnh giới mà không biết, cảnh giới cũng có giới hạn, bởi lẽ cảnh giới cũng như một cái khung, người sẽ ở trong cái khung đó. Hay nói một cách khác, tu đạo tu đạo, cuối cùng vẫn sẽ bị trói buộc.
Phải làm thế nào để thoát ra khỏi cái khung đó?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bèn nhíu mày.
Hết chương 3767.



Bạn cần đăng nhập để bình luận