Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 769: Phân Thân

Thanh âm vừa dứt, hai tay của hắn khẽ chụp, trong nháy mắt, toàn bộ Vị Ương Tinh Vực bắt đầu rung động kịch liệt, đã có vài địa phương bắt đầu vỡ tan từng khúc!

Muốn hủy diệt toàn bộ Vị Ương Tinh Vực!

Nhìn thấy một màn này, Họa Sư cách đó không xa biến sắc, thân hình nàng run lên, vọt thẳng tới phía Đế Hình kia, nhưng mà nàng còn chưa tới gần Đế Hình, cả người đã trực tiếp bị một cỗ lực lượng cường đại đánh bay.

Ngay cả lão giả lưng còng Ma Kha tộc kia cũng đều giống như thế!

Nhưng vào lúc này, trước mặt Đế Hình, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém ra một trảm.

Trấn Hồn Kiếm!

Nhất Kiếm Định Hồn!

Một kiếm này chém xuống, Đế Hình kia đột nhiên dừng lại, nhưng mà, hắn lại không có việc gì, bởi vì hai ngón tay của hắn đã kẹp lấy Trấn Hồn Kiếm!

Trấn Hồn Kiếm ầm ầm vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ chậm rãi rơi xuống từ trên không.

Diệp Huyền hóa đá ngay tại chỗ.

Thanh âm vừa dứt, ngón tay hắn nhẹ nhàng chấn động.

- Tiểu chủ... Kỳ thật, ngươi rất không tệ, Tiểu Hồn không hề hối hận khi đi theo tiểu chủ... Bảo trọng...

Đế Hình nói khẽ:

Thanh âm vừa dứt, hắn đang muốn xuất thủ, mà đúng lúc này ——

Mặt mũi Diệp Huyền tràn đầy vẻ khó có thể tin:

Đế Hình cười khẽ:

- Kiếm miễn cưỡng xem như tốt, kiếm kỹ không tệ... Đáng tiếc, ngươi quá yếu, linh hồn của bản đế sớm đã bất tử bất diệt, nào có chuyện một thanh phá kiếm không quan trọng có thể phân hồn?

- Hồn phách của ngươi...

Lúc này, một thanh âm mỏng manh vang lên từ trong đầu Diệp Huyền:

Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng lên từ trong cơ thể Diệp Huyền!

Oanh!

Một thanh kiếm đột nhiên bay ra từ trên đỉnh tháp, kiếm phóng lên tận trời, thẳng vào bên trong tinh không, sau đó vững vàng rơi vào trên một bàn tay.

- Tuyệt vọng sao? Bản đế ưa thích nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của các ngươi!

Ông!

Phía dưới, Đại thần lầu hai cũng đang nhìn tên kiếm tu kia, trong mắt nàng có một tia nghi hoặc.

Đến rồi!

Đối với cường giả mà nói, sợ nhất chính là đối thủ không đủ mạnh!

Đế Hình quay người nhìn về phía kiếm tu, cười khẽ:

Kiếm tu khẽ cười cười, sau đó nhìn về phía Đế Hình đi đến trước mặt hắn không xa, người sau cười nói:

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trên không trung, nơi đó, một tên kiếm tu thân mặc trường bào màu mây trắng đang đứng đấy.

- Thiếu niên, có thể tiến lên đây hay không?

Kiếm tu nhìn thoáng qua Đế Hình, cuối cùng, ánh mắt của hắn nhìn xuống phía dưới, rất nhanh, ánh mắt của hắn rơi vào trên thân Diệp Huyền, vừa nhìn thấy Diệp Huyền, hắn có chút ngẩn người, sau đó nói:

- Xưng hô thế nào?

- Tới rồi sao? Hi vọng ngươi đừng quá yếu!

Trên không, kiếm tu nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm trước mặt, nói khẽ:

- Từ biệt đã nhiều năm.

Kiếm rung động kịch liệt, dường như đang biểu đạt ý gì.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, nơi đó, một tên kiếm tu lẳng lặng đứng đấy, hắn đang nhìn thanh kiếm trước mặt kia, trong mắt mang theo vẻ mỉm cười.

Đế Hình đi đến phía tên kiếm tu kia, trên mặt hắn, mang theo một nụ cười xán lạn.

Thế nhưng nàng biết, kiếm tu này, hẳn là một trong ba chủ nhân của ba thanh kiếm trên đỉnh tháp.

Bởi vì nàng cũng không nhận ra tên kiếm tu này!

Phía dưới, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía kiếm tu, yên lặng một chớp mắt sau, tay hắn nâng mảnh vỡ của Trấn Hồn Kiếm đi tới trước mặt kiếm tu.

Kiếm tu liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, nói khẽ:

- Thì ra là thế...

Nói xong, hắn lắc đầu cười khẽ:

- Có ý tứ!

Diệp Huyền không hiểu:

- Tiền bối?

Kiếm tu nhìn về phía một đống mảnh vỡ trong tay hắn:

- Kiếm của ngươi sao?

- Ta sợ sau khi ta ra tay, ngươi không có cơ hội ra tay nữa.

Nói xong, hắn dừng lại một chút, nói tiếp:

- Ngươi xuất thủ trước!

Nụ cười của Đế Hình càng ngày càng xán lạn:

- Ra tay đi!

Kiếm tu khẽ gật đầu:

- Kiếm ý!

- Kiếm ý?

Diệp Huyền không hiểu:

- Kiếm ý làm sao có thể phục hồi như cũ?

Kiếm tu mỉm cười, không nói gì thêm, hắn nhìn về phía Đế Hình trước mặt, người sau cười nói:

- Nói xong rồi sao?

Kiếm tu nhìn Đế Hình, không nói gì.

Đế Hình cười khẽ:

- Hi vọng ngươi không nên quá yếu, bằng không, quá không có ý nghĩa đi.

Kiếm tu cười nói:

- Làm thế nào để phục hồi như cũ?

Diệp Huyền vội vàng hỏi:

- Mặc dù kiếm đã vỡ, nhưng vẫn có hi vọng phục hồi như cũ!

Kiếm tu cười khẽ:

Diệp Huyền gật đầu.

Cuồng!

Tất cả mọi người giữa sân đang nhìn Đế Hình, không thể không nói, Đế Hình này cuồng vọng không biên giới!

Thế nhưng, không thể phủ nhận, hắn có thực lực để cuồng!

Trước mặt Đế Hình, kiếm tu khẽ gật đầu:

- Vậy mời tiếp một kiếm của ta.

Đế Hình cười ha ha:

- Một kiếm? Đừng nói một kiếm, cho dù là mười kiếm trăm kiếm lại có thế nào?

Kiếm tu lắc đầu:

- Trước giờ ta chưa từng ra kiếm thứ hai!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên rút kiếm chém ra một kiếm.

Một kiếm này, rất chậm, thật sự vô cùng chậm, tựa như một người bình thường xuất kiếm.

Người ngoài xem ra, một kiếm này cực kỳ bình thường, bình thường đến mức không có bất cứ chỗ bất phàm nào!

Nhưng mà, vẻ mặt Đế Hình ở trước mặt kiếm tu kia lại đột nhiên biến đổi hoàn toàn, sau một khắc, hai tay của hắn đột nhiên hợp lại:

- Bất Tử Chân Thân!

Thanh âm vừa dứt, một cỗ lực lượng cường đại bạo phát ra từ trong cơ thể hắn, theo cỗ lực lượng này xuất hiện, không gian trong phạm vi mấy vạn dặm lúc này vậy mà trực tiếp sôi trào lên, phảng phất như không chịu nổi cỗ lực lượng này!

Không chỉ như thế, quanh người hắn đột nhiên xuất hiện một vệt kim quang, đạo kim quang này trực tiếp bao phủ hắn!

Mà theo một kiếm kia chém xuống, cỗ lực lượng trước mặt Đế Hình kia tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt...

Hai hơi thở sau, giữa sân đã khôi phục lại bình tĩnh.

Kiếm tu vẫn đứng đấy, kiếm của hắn đã trở về trong vỏ, mà ở trước mặt hắn, kim quang quanh thân Đế Hình kia cũng lặng yên biến mất.

Giữa sân yên tĩnh không một tiếng động!

Tất cả mọi người đang nhìn kiếm tu và Đế Hình kia, ai thắng?

Một lát sau, ánh mắt của Đế Hình đột nhiên trở nên có chút mờ mịt:

- Không... Không có khả năng... Đế Hình ta sáu tuổi tập võ, mười tuổi võ đạo thông thần, mười chín tuổi đã nhanh chóng lĩnh hội được thiên địa đại đạo, hai mươi sáu tuổi phong đế... Không, ta làm sao có thể ngay cả một kiếm của ngươi cũng không tiếp nổi, không, không...

Nghe Đế Hình nói, tất cả mọi người giữa sân đều sửng sốt.

Đế Hình này bại?

Thua kiếm tu này?

Trước mặt Đế Hình, kiếm tu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Tòa tháp kia đã nhận ngươi làm chủ nhân?

Diệp Huyền gật đầu:

- Phải!

Kiếm tu nói khẽ:

- Tháp này không phải tục vật, người sáng tạo tháp này, càng là một nhân vật không hề tầm thường, tháp này ở trong tay ngươi, xem như một phần cơ duyên, cần nắm bắt cho thật tốt!

Diệp Huyền cười khổ:

- Tháp này, rất nguy hiểm.

Kiếm tu nói khẽ:

- Cũng đúng a, những tồn tại bên trong tháp này không phải ngươi hiện tại có thể chống cự...

Nói xong, hắn nhìn về phía thanh kiếm trong tay, dường như biết ý tứ của kiếm tu, thanh kiếm kia bắt đầu khẽ rung động.

Kiếm tu mỉm cười, sau đó bấm tay điểm ra, kiếm trong tay hắn đột nhiên chui vào giữa chân mày Diệp Huyền, sau đó về tới đỉnh tháp, trong nháy mắt, toàn bộ Giới Ngục tháp run lên kịch liệt, thế nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.

Kiếm tu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Sau này còn gặp lại!

Thanh âm vừa dứt, thân thể của hắn dần dần mờ đi!

Phân thân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận