Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3651. Ta không biết xấu hổ đâu, các ngươi cứ thoải mái!



Chương 3651. Ta không biết xấu hổ đâu, các ngươi cứ thoải mái!




Nghe Tiểu Hồn nói vậy, mặt Diệp Huyền sầm xuống!
Làm sao vậy trời?
Tiểu Hồn chắc chắn đã bị tiểu tháp dạy hư rồi! Hở tí là đòi ra vẻ!
Diệp Huyền không ngăn cản Tiểu Hồn mà xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm đột nhiên bay lên.
Đương nhiên hắn sẽ không ngăn cản Tiểu Hồn, Thanh Huyền Kiếm do Thanh Nhi tạo ra, đừng nói Nhiếp Thiên gì gì đấy, đến Kiếm Linh của cha hắn mà nàng còn chẳng thèm sợ.
Bắt buộc phải ra vẻ!
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Thanh Huyền Kiếm xông lên trời, chém thẳng vào Nhiếp Thiên.
Trên bầu trời, Phàm Giản cũng không ngăn cản Phàm Giản Kiếm, nàng ta biết ngạo khí của thanh kiếm trong tay mình, kẻ nào không phục Nhiếp Thiên Kiếm sẽ hủy diệt kẻ đó!
Nhưng nàng ta lại không ra tay!
Đây là cuộc chiến giữa kiếm và kiếm!
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, hai thanh kiếm đâm vào nhau bằng cách thô bạo nhất!
Mũi kiếm chạm mũi kiếm!
Đối đầu trực tiếp!
Rầm!
Một mảng kiếm quang bùng nổ khắp đất trời, cả bầu trời bị mảng kiếm quang ấy xé tan. Ngay sau đó, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Nhiếp Thiên Kiếm nứt vỡ từng chút một.
Còn Thanh Huyền Kiếm thì chẳng bị làm sao cả, đến một vết nứt cũng không có!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Đệ nhất kiếm của Táng Vực bị đánh vỡ ư?
Lúc này, Thanh Huyền Kiếm đột nhiên rung lên, một tiếng kiếm vang lên như sấm rền. Chỉ trong chốc lát, kiếm ở khắp Táng Vực cũng rung chuyển, đó không phải thần phục mà là sợ hãi, sợ hãi đến cùng cực!
Tất cả mọi người đều đang nhìn Thanh Huyền Kiếm!
Phàm Giản cũng nhìn chằm chằm Thanh Huyền Kiếm, nàng ta không lên tiếng mà chỉ xòe tay ra, những mảnh vụn của Nhiếp Thiên Kiếm bay về lòng bàn tay nàng ta, những mảnh vỡ đó cũng đang run rẩy!
Phàm Giản trầm mặc.
Lần đầu tiên nàng ta thấy Nhiếp Thiên Kiếm sợ hãi đến vậy, hơn nữa còn sợ hãi một thanh kiếm!
Phàm Giản lại nhìn Thanh Huyền Kiếm, ánh mắt nàng ta tỏ vẻ hiếu kì.
Ánh mắt Võ Linh Mục cũng như vậy, tràn ngập vẻ tò mò.
Hắn ta cũng biết sự lớn mạnh của Nhiếp Thiên Kiếm, ấy thế mà thanh kiếm kia có thể chém bay Nhiếp Thiên Kiếm, điều này không phải kinh khủng bình thường thôi đâu!
Mục Ma thì nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt hắn ta bình tĩnh, trong mắt thì không giấu nổi sát ý.
Lúc này, Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm quay về trên tay hắn. Hắn nhìn Phàm Giản, khẽ mỉm cười.
Phàm Giản nhìn hắn: “Người tạo ra thanh kiếm này là ai?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Muội muội của ta!”
Phàm Giản khẽ gật đầu: “Lệnh muội rất mạnh!”
Diệp Huyền cười ha ha: “Cũng được, mạnh hơn ta một chút!”
Lúc này, Mục Ma ở phía xa xa đột nhiên lạnh lùng nói: “Diệp Huyền, nếu không phải muội muội ngươi tạo ra thanh kiếm này cho ngươi thì ngươi cũng chẳng là cái thá gì đâu! Thế nên không có muội muội ngươi thì ngươi chẳng là gì cả! Hiểu chưa?”
Diệp Huyền cười nói: “Thực không dám giấu, nếu như không có muội muội thì thực ra ta còn một người cha nữa. Mặc dù không đáng tin lắm nhưng hắn ta cũng giúp ta rất nhiều!”
Mục Ma nhìn chằm chằm hắn: “Không có muội muội và cha ngươi thì ngươi là cái thá gì? Ngươi…”
Diệp Huyền lại nói: “Thực ra ta còn một đại ca…”
Mọi người: “…”
“Im miệng!”
Mục Ma đột nhiên phẫn nộ nói: “Diệp Huyền, ngươi không thấy xấu hổ sao? Cái gì ngươi cũng phải dựa vào người khác, ngươi không tự thấy xấu hổ một chút nào hả?”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Nói thật với ngươi, thực ra ta cũng đau khổ lắm! Từ lúc ta sinh ra thì cha ta, muội muội ta với đại ca của ta đã vô địch, ta cũng muốn cố gắng lắm chứ, cũng muốn dựa vào năng lực của chính mình! Thế nhưng thực lực không cho phép, kẻ địch của ta có mạnh đến đâu thì chỉ cần một đường kiếm của muội muội ta thôi là giải quyết xong! Ngươi có biết ta đau khổ thế nào không?”
Mọi người: “…”
Vẻ mặt Mục Ma khó coi vô cùng: “Ngươi…”
Diệp Huyền lại nói: “Dù có như Mục Ma tiền bối ngươi, ngươi xem ngươi tu luyện ít nhất cũng được vài trăm vạn năm rồi nhỉ? Ngươi tu luyện vài trăm năm mới được thành tựu như bây giờ, thế nhưng chưa đầy trăm năm ta đã có thể đối đầu với ngươi… Như ban nãy ngươi nói đấy, nếu như không có thanh kiếm trong tay thì ta tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi, nhưng vấn đề là ta có đấy!”
Nói đoạn, hắn bèn xòe tay ra, nói với vẻ bất lực: “Thứ mà ngươi cần phấn đấu thì ta lại có từ lúc sinh ra … Khoảng cách giữa người với người đúng là quá lớn, ta cũng thấy bất bình thay cho ngươi…”
“A!”
Mục Ma đột nhiên phẫn nộ chỉ vào Diệp Huyền, ngón tay hắn ta run rẩy: “Cái thứ miệng còn hôi sữa kia, ngươi làm nhị đại mà còn cảm thấy mình ưu việt?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Các ngươi nỗ lực tu luyện, nỗ lực liều mạng, còn ta nhờ vào muội muội, nhờ vào cha, đứng trên một góc độ nào đó thì chúng ta cũng đều đang cố gắng, chỉ là cách cố gắng không giống nhau mà thôi! Thế gian ba ngàn đại đạo, tại sao không thể có đạo nhờ muội muội, đạo nhờ cha được chứ?”
Mọi người: “…”
Mọi người nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt bọn họ kì quái vô cùng!
Mẹ kiếp!
Lần đầu tiên có người làm nhị đại mà có thể nói một cách thản nhiên thoát tục như vậy, mẹ nó không biết xấu hổ hả?
Phàm Giản liếc nhìn Diệp Huyền, ánh mắt lặng yên như giếng cạn lần đầu tiên hiện vẻ khó tin.
Võ Linh Mục thì lắc đầu, cái người này… đúng là một cực phẩm.
Mục Ma thì tức sắp chết!
Hết chương 3651.



Bạn cần đăng nhập để bình luận