Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 409: Thất Vọng Đau Khổ!

Diệp Huyền đi tới hậu sơn, một chỗ trước thác nước, hắn gặp được Khương Cửu.

Mà sau lưng Khương Cửu, là mười người!

Khí tức của mười người này, kỳ thật đã tương xứng với những dong binh Vương Giả dong binh đoàn kia, dĩ nhiên, có thể chiến lực vẫn kém hơn một chút.

Nhìn thấy Diệp Huyền, mười người vội vàng thi lễ thật sâu, sau đó lui về một bên.

Khương Cửu nói khẽ:

- Hoàng thất Khương quốc ta, cũng đã chuẩn bị rời đi.

Diệp Huyền nói:

- Thật có lỗi...

- Nếu ngươi không muốn từ bỏ Thương Lan học viện, như vậy, có thể tiếp tục bồi dưỡng mười người này, bởi vì bọn hắn, tiềm lực to lớn.

Khương Cửu cười nói:

Kỳ thật, những người này cũng chưa từng nghĩ đến Thương Lan Châu, phải biết, Thương Lan Châu không có Diệp Huyền, và Thương Lan Châu đã trở thành tử châu.

- Tới tìm ngươi, chính là muốn ngươi tiếp tục dẫn dắt bọn hắn. Thương Lan học viện, ta sẽ không vứt bỏ, bởi vì ta đã đáp ứng Kỷ lão, ngày sau nhất định sẽ khiến cho Thương Lan học viện nổi tiếng toàn bộ Thanh Thương giới, ta nói được thì làm được!

Nếu không nhờ Diệp Huyền, Khương quốc đã sớm luân hãm!

- Mặc kệ ngươi có trưởng thành nhanh đến đâu, đi có bao xa, chớ có vứt bỏ người bên cạnh... Đặc biệt là những người hết sức để ý ngươi.

Khương Cửu lắc đầu:

- Chắc chắn ngươi có thể, có điều bây giờ, đây không chỉ là mục tiêu của một mình ngươi, mà còn là mục tiêu của toàn bộ Thương Lan học viện.

Đáng tiếc, rất nhiều người căn bản không nhìn thấu điểm này, đều chỉ cảm thấy là vì có Diệp Huyền, Hộ Giới Minh và tu sĩ Trung Thổ Thần Châu mới nhằm vào Thanh Châu.

- Không liên quan tới ngươi! Hộ Giới Minh làm như thế, toàn bộ tu sĩ Thanh Châu đều hận ngươi, loại tình huống này, nếu ngươi tiếp tục lưu lại nơi này, trong ngoài đều không tốt. Hơn nữa, ngươi đã làm đủ nhiều.

Diệp Huyền cười nói:

Thân thể Diệp Huyền cứng đờ, Khương Cửu nhếch miệng cười một tiếng:

Khương Cửu quay đầu nhìn thoáng qua mười người sau lưng, nói khẽ:

- Đầu gỗ!

Nói xong, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Huyền:

Nói xong, nàng ôm mặt Diệp Huyền, nhẹ nhàng hôn một cái.

Trong đám học viên, một vài học viên trẻ tuổi tức đến tái xanh mặt, đặc biệt là Diệp Hinh đường muội của Diệp Huyền, càng tức đến nắm chặt tay nhỏ, đôi mắt đẹp nén giận. Bởi vì khi đi ngang qua đám người, mấy người nói chuyện rất khó nghe, đặc biệt là nói Diệp Huyền...

Rất nhanh, toàn bộ người Thương Lan học viện bắt đầu xuống núi.

Thanh âm của nam tử hơi ngừng.

Phát triển!

Vừa nhìn thấy Diệp Huyền, đám người giữa sân nhất thời giận không thể nuốt, một nam tử trung niên đột nhiên nhảy ra ngoài, hắn nộ chỉ Diệp Huyền:

Nói xong, nàng quay người dẫn theo mười người rời đi.

Xuy!

Diệp Huyền đưa tay chém một kiếm,

- Diệp Huyền, tên tai hoạ ngươi, cũng dám giết người, ngươi...

Thương Lan học viện bây giờ, tất cả mọi người sẽ tiếp tục phát triển, tìm kiếm cơ duyên của bản thân. Mà bọn hắn, cũng đang đợi, chờ ngày Diệp Huyền triệu hoán!

Bởi vì một thanh kiếm đã xuyên qua giữa chân mày nam tử!

Giữa sân lập tức yên tĩnh lại.

Đám người Diệp Hinh quay người, cách đó không xa, Diệp Huyền chậm rãi đi tới.

Nhìn thấy học viên Thương Lan học viện xuống núi, muốn rời khỏi, người dưới núi lập tức điên cuồng hoan hô lên.

Xuy!

- Lăn, cút nhanh lên, một đám tai họa, nếu không phải do các ngươi, Thanh Châu sao lại thế này? Đều do các ngươi, làm hại Thanh Châu gà chó không yên, các ngươi...

Nhưng vào lúc này, một tên nam tử đột nhiên ngăn trước mặt đám người Diệp Hinh, nam tử nộ chỉ đám người Diệp Hinh, vẻ mặt có chút dữ tợn:

Nam tử trung niên trong nháy mắt đã bay đầu.

Máu tươi như trụ!

Giữa sân, những người hưng phấn điên cuồng kia lập tức yên tĩnh lại, thế nhưng, vẫn có cá biệt không tỉnh táo.

Một tên nam tử đột nhiên gào lên tựa như giết heo:

- Diệp Huyền giết người! Diệp Huyền giết người! Mọi người mau nhìn, Diệp Huyền này...

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt nam tử, nam tử căm tức nhìn Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền chém xuống một kiếm.

Xuy!

Thân thể nam tử trực tiếp tách ra làm đôi, huyết tinh đến cực điểm!

Sau khi một kiếm kết liễu tên nam tử này, Diệp Huyền cũng không dừng tay, lòng bàn tay mở ra, kiếm đột nhiên bay ra, rất nhanh, một vài tên chít chít cặn bã xung quanh, một tên tiếp một tên bay đầu...

Bốn phía, thanh âm của Diệp Huyền vừa dứt, đám người chung quanh dồn dập lui lại, bởi vì dưới chân Diệp Huyền, có hơn mấy chục cái đầu đẫm máu.

Loại chuyện lấy ơn báo oán, Diệp Huyền hắn sẽ không làm, trước giờ cũng không hy vọng học viên của bản thân sẽ làm vậy.

Bởi vì đối với ác nhân, chỉ khi ngươi ác hơn bọn hắn, tàn nhẫn hơn bọn hắn, bọn hắn mới không dám khi dễ ngươi!

Thiện, đối với người tốt, đối với người một nhà. Ác, tự nhiên đối với ác nhân.

Tính người vốn thiện, nhưng cũng kèm theo ác!

Nếu một người ngay cả huyết tính cũng không có, vậy cuộc sống có ý nghĩa gì?

- Những người này, chính là không đáng. Còn có, có thể làm người tốt, nhưng không thể làm kẻ ba phải. Bởi vì trên đời này, rất nhiều người đều tiện. Lúc người xấu khi dễ bọn hắn, bọn hắn sẽ mặt cười đón lấy, khúm núm, bởi vì bọn hắn sợ. Ngược lại, lúc đối mặt người tốt, bọn hắn tuyệt không sợ, bởi vì bọn hắn cảm thấy người tốt dễ khi dễ. Đơn giản một điểm, chính là rất nhiều người hiếp yếu sợ mạnh.

Nói xong, hắn cầm kiếm chỉ nơi xa:

- Đều ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài từ nơi này cho ta, ai dám nói xấu các ngươi nửa chữ, đánh chết tại chỗ cho lão tử.

Tất cả mọi người giữa sân đang nhìn Diệp Huyền, bình thường, Diệp Huyền hòa hòa khí khí, đặc biệt là lúc ở Thương Lan học viện, đừng nói người ngoài, ngay cả học viên Thương Lan học viện đều rất ít khi thấy hắn tức giận.

Tính tình bạo!

Tính tình của Diệp Huyền hắn là bạo, thế nhưng, xưa nay hắn sẽ không xấu tính với người mình.

Mà giờ khắc này, những người chung quanh này, đã không phải người mình.

Ngựa thiện bị người cưỡi, người hiền bị bắt nạt!

Một người, không thể mất hết lương tri, không thể không có nhân tính, không thể không có ranh giới cuối cùng, thế nhưng, càng không thể không có huyết tính!

Nói xong, hắn cầm kiếm chỉ ngang qua từng người trong đám người giữa sân:

- Hôm nay, ta dạy cho các ngươi một đạo lý. Thứ nhất, bảo vệ bản thân cho thật tốt, bảo vệ tốt những người bên cạnh ngươi. Thứ hai, không cần đi bảo hộ những người các ngươi cảm thấy không đáng.

Diệp Huyền bỏ qua mọi người, hắn thu hồi kiếm, đi đến trước mặt đám người Diệp Hinh:

Mọi người dồn dập lui lại, lúc nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt đã không còn hưng phấn, chỉ có kinh hãi.

Giờ khắc này, đám người giữa sân tựa như bị một chậu nước lạnh dội xuống, lập tức tỉnh táo không ít.

Không đến một hơi ngắn ngủi, giữa sân đã có hơn mười người bị Diệp Huyền một kiếm cắt đầu.

Lúc này bọn hắn mới phát hiện, kỳ thật, vị trước mắt này cũng không dễ chọc!

Chung quanh vô cùng an tĩnh, không ai dám tiếp tục líu ríu, một người cũng không dám!

Diệp Hinh và những học viên Thương Lan học viện khẽ thi lễ với Diệp Huyền, sau đó đi ra nơi xa, mà trước mặt bọn hắn, đám người kia vội vàng tách ra hai phía, không ai dám ngăn trở.

Rời đi!

Trong mắt tất cả học viên Thương Lan học viện đều hiện nước mắt, đặc biệt là Diệp Hinh, càng khóc thành một mặt mèo hoa!

Bọn hắn, đã xem Thương Lan học viện như nhà mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận