Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 638: Bị Bức Ngừng

Nhìn thấy đầu yêu thú kia ra tay, sắc mặt Cổ Hưu đại biến, liên tục lùi lại, nhưng mà, tốc độ của đầu yêu thú kia càng nhanh hơn, trong chớp mắt đã tới trước mặt hắn.

Cổ Hưu hoảng hốt trong lòng, ngay thời khắc mấu chốt này, hắn quả quyết vứt bỏ nhục thân của bản thân, tay phải đột nhiên đập vào bụng mình.

Oanh!

Thân thể vỡ tan, linh hồn hắn đang muốn bỏ chạy.

Nhưng mà vào lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên trảm lên trên người hắn.

Nhất Kiếm Định Hồn!

Có sự tình của Độc Cô Phong trước đó, lần này Diệp Huyền đã sớm chuẩn bị, bởi vậy, ngay lúc yêu thú vừa ra tay, hắn đã chuẩn bị xong và chờ đợi, đề phòng Cổ Hưu này từ bỏ thân thể, lợi dụng linh hồn chạy trốn.

Theo một kiếm này nhập hồn, Cổ Hưu lập tức trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, bởi vì hắn nghĩ không ra đầu yêu thú này sẽ ra tay, cũng không hiểu tại sao đầu yêu thú này lại ra tay.

Nữ nhân kia... Ngay cả nghĩ nó cũng không muốn nghĩ đến, chớ nói chi là nhìn thấy! Bởi vậy, lúc nhìn thấy Diệp Huyền cầu cứu, nó quả quyết lựa chọn ra tay, nguyên nhân đúng là sợ Diệp Huyền gọi nữ nhân kia tới.

Vô cùng sảng khoái, toàn bộ linh hồn đều như bay bổng.

Đối với Diệp Huyền, hiện tại nó thật sự có chút kiêng kị. Chuẩn xác mà nói, nó kiêng kị nữ nhân kia.

Nơi xa, Diệp Huyền lợi dụng Xiển U giới hấp thu linh hồn Cổ Hưu, không thể không nói, cảm giác này hết sức sảng khoái!

Đối với hắn mà nói, đây chính là đồ đại bổ, mặc dù không thể tăng lên thực lực của hắn ngay lập tức, nhưng từ từ tích lũy xuống, ngày sau cũng có đại tác dụng, đặc biệt là đối với linh hồn của hắn!

Diệp Linh vội vàng ôm lấy cánh tay hắn:

Đến chết cũng không hiểu được!

Diệp Huyền thu hồi Xiển U giới, sau đó quay người nhìn về phía hai nữ Độc Cô Huyên:

Một bên, yêu thú kia nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó lui về một bên.

Sau khi Cổ Hưu chết, Diệp Huyền thu hồi kiếm, sau đó lấy ra Xiển U giới bắt đầu điên cuồng hấp thu linh hồn Cổ Hưu.

Mà bây giờ, nó chỉ hy vọng đám người Diệp Huyền rời đi, nhanh chóng rời đi!

Diệp Huyền lắc đầu:

Giản Tự Tại!

- Nghe lời, lưu lại nơi này.

- Hai người lưu lại nơi này, ta đi ra ngoài một chuyến.

- Muội đi cùng với ca!

- Ở lại đây yên tâm chờ đợi ca ca, còn có, không nên oán hận nàng, biết không?

Diệp Linh khẽ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Vĩnh viễn nàng cũng sẽ không quên, những đau khổ ca ca đã từng phải chịu, mà sở dĩ ca ca chịu khổ nhiều như vậy, cũng bởi vì nữ nhân kia rời đi!

Diệp Huyền khẽ cười nói:

Nghe Diệp Linh nói, Độc Cô Huyên cách đó không xa cảm thấy trong lòng đau xót khó hiểu, toàn tâm đau nhói.

Diệp Linh dùng sức lắc đầu.

Diệp Linh nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:

- Vậy muội hẳn phải biết, nàng vì cứu chúng ta nên mới rời đi?

Diệp Huyền nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Diệp Linh, cười nói:

- Chờ muội trở nên mạnh hơn, sau đó lại kề vai chiến đấu cùng ca ca, có được không?

Nếu như nữ nhân kia không rời đi, ca ca sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

Đối với nữ nhân kia, từ nhỏ nàng đã oán hận!

Vì ca ca mà hận!

Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Diệp Linh:

Nói xong, nàng lập tức òa khóc lên.

- Không! Nếu không phải do nàng, ca ca sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ta sẽ không tha thứ cho nàng!

Diệp Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Suy cho cùng, nàng không thua thiệt chúng ta cái gì cả, ngược lại, vì bảo hộ chúng ta, nàng bị cầm tù ở nơi này hơn mười năm... Là chúng ta thua thiệt nàng, biết không?

Nghe Diệp Huyền nói, Độc Cô Huyên cách đó không xa lập tức chảy ròng nước mắt.

Nơi xa, Diệp Huyền lại nói:

- Ca ca không oán hận, muội cũng không cần hận, có được không?

Diệp Linh yên lặng, không nói lời nào.

Diệp Huyền mỉm cười:

- Hai người ở chỗ này chờ ca, ca ca đi giết mấy người.

Nói xong, hắn quay người biến mất ở cách đó không xa.

Sau khi Diệp Huyền rời đi, Độc Cô Huyên đi tới trước mặt Diệp Linh, Diệp Linh cúi đầu không nói lời nào.

Nam tử trung niên liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, cười nói:

Nam tử trung niên mặc một bộ trường bào màu xám, trong tay hắn, cầm một thanh quạt xếp màu đen, mà hắn, chỉ có một con mắt.

Diệp Huyền sầm mặt lại, hắn phóng xuất Tiên Linh kiếm, mà lúc này, ở trước mặt hắn không xa xuất hiện một nam tử trung niên.

Bị phát hiện!

Diệp Huyền đang chuẩn bị quay người trở lại Vô Gian luyện ngục, mà lúc này, một lưới ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở vùng trời Vô Gian luyện ngục, ngay sau đó, không gian xung quanh Diệp Huyền run lên kịch liệt, vô số tia sáng tầng tầng lớp lớp phong tỏa lại không gian xung quanh Diệp Huyền!

Đối phương lại có thể khóa chặt hắn!

Bây giờ Diệp Huyền này thế mà không định mang theo hai nữ nhân này rời đi... Điều này nói rõ hắn muốn biến nơi này thành chỗ tránh nạn a!

Kỳ thật, đúng là Diệp Huyền đã đánh chủ ý này!

Tiến có thể công, lui có thể thủ.

Sau khi rời đi Vô Gian luyện ngục, Diệp Huyền trực tiếp đi tới Độc Cô gia!

Đương nhiên hắn sẽ không buông tha cho Độc Cô gia!

Phải biết, Độc Cô Liên kia vẫn còn chưa chết!

Mà Diệp Huyền vừa rời đi Vô Gian luyện ngục, đã cảm nhận được một cỗ khí tức khóa chặt hắn!

Phát giác được một màn này, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức biến đổi!

Phải biết, hiện tại hắn vẫn đang sử dụng Hỗn Độn Chi Khí để ẩn nấp!

Mà cách đó không xa, sắc mặt của đầu yêu thú kia lại có chút khó coi!

Nhìn thấy một màn này, trên mặt Độc Cô Huyên lập tức nổi lên một nụ cười...

Độc Cô Huyên nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay Diệp Linh, Diệp Linh kéo ra, nhưng Độc Cô Huyên nắm chặt vô cùng, mà Diệp Linh sau một lần rút tay không được, nàng cũng từ bỏ.

Diệp Linh vẫn cúi đầu, không nói lời nào.

- Ngươi hận mẫu thân, mẫu thân lý giải, ngươi có thể cho mẫu thân một cơ hội sao? Một cơ hội để bù đắp!

Độc Cô Huyên nói khẽ:

- Nghĩ đến ngươi chính là Diệp Huyền. Không tệ không tệ, quả thật là kỳ tài ngút trời! Đặc biệt là thuật ẩn nấp này của ngươi, nếu không phải dựa vào đại trận này, ta cũng không thể nào phát hiện ra ngươi!

Diệp Huyền nhìn về phía nam tử trung niên:

- Cổ gia?

Nam tử trung niên gật đầu.

Diệp Huyền cười nói:

- Cổ gia muốn ra mặt thay Độc Cô gia sao?

Nam tử trung niên mỉm cười, nhẹ nhàng lay động quạt xếp:

- Cũng không phải, lần này ta đến đây, chỉ vì một chuyện, đó chính là giết người!

Diệp Huyền hỏi:

- Không phải đoạt bảo?

Nam tử trung niên cười nói:

- Trước hết giết người, sau lại đoạt bảo.

Diệp Huyền cười cười, sau một khắc, hắn trực tiếp tế ra Không Gian đạo tắc, theo Không Gian đạo tắc xuất hiện, cả người hắn lập tức hư ảo.

Nam tử trung niên mỉm cười:

- Muốn lợi dụng không gian để bỏ chạy? Nằm mơ!

Thanh âm vừa dứt, tay phải của hắn nhẹ nhàng đè ép xuống.

Oanh!

Phía dưới, ngay lối vào Vô Gian luyện ngục, một bóng người mạnh mẽ ngừng lại.

Chính là Diệp Huyền!

Diệp Huyền bị một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp bức ngừng ngay tại chỗ!

Diệp Huyền vừa ngẩng đầu nhìn lên, một đạo quyền ấn tựa như đại sơn áp đỉnh rơi nhanh xuống từ trên không, mục tiêu, đúng là hắn!

Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức hắn căn bản không thể nào trốn tránh!

Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm đâm lên trên một kiếm!

Ông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận