Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1335: Giết nàng ta

Tiêu hao!

Nàng và tiểu gia hỏa màu trắng đó đều không phải là bản thể bởi vậy mỗi lần sử dụng sức mạnh đối với các nàng đều là một loại tiêu hao, không có bản thể chèo chống mà khi mức tiêu hao này tăng nhiều thì các nàng cũng sẽ hoàn toàn biến mất!

Nhìn thấy thân thể của tiểu nữ hài dần dần mờ đi, khóe miệng của Kiếm Mộc đang đứng ở nơi xa nở một nụ cười dữ tợn: “Không phải ngươi rất biết đánh nhau hay sao? Ngươi tiếp tục đi!"

Tiểu nữ hài nhìn thoáng qua Kiếm Mộc: “Ta đánh chết ngươi trước!"

Vừa nói dứt câu, nàng trực tiếp biến mất tại chỗ.

Nơi xa, Kiếm Mộc chợt thay đổi sắc mặt, hắn ta vung tay phải lên, một mảnh kiếm quang từ trong tay hắn ta chấn động ra.

Nhưng mà mảnh kiếm quang này trực tiếp bị tiểu nữ hài dùng một quyền đánh nát!

Không chỉ có như thế, bản thân hắn ta còn bị luồng sức mạnh to lớn này chấn bay ra ngoài, tiểu nữ hài đang định ra tay một lần nữa nhưng đúng lúc này đạo bạch quang ở trên không trung lại giáng một đường đao quang nữa xuống.

Lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên ngừng lại, nàng nhìn thoáng qua đạo bạch quang nơi xa: “Ta tức rồi đấy nhé!"

Nhưng mà tiểu gia hỏa màu trắng đó cũng càng ngày càng trở nên hư ảo!

Phát hiện được tình huống này, tiểu nữ hài cau mày lại, mà ở trên không trung lại có một đường đao quang khác chém xuống, tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn lên sau đó tung ra một quyền...

Nơi xa, tiểu gia hỏa màu trắng trừng mắt nhìn, mà thân thể nàng cũng đã triệt để mờ đi, nàng cúi đầu nhìn Diệp Linh một chút, sau một khắc, nàng đột nhiên há mồm phun một cái, vô số tử khí từ trong miệng nàng điên cuồng trào ra ngoài, những tử khí này đều tràn vào trong cơ thể Diệp Linh, thân thể Diệp Linh đang nhanh chóng hấp thụ tử khí, sau đó hai bàn tay nàng đột nhiên chậm rãi nắm lại.

Thanh đao quang đó trực tiếp bị đánh cho nổ bể ra, hóa thành hư vô!

Sợ hãi!

Tiểu nữ hài bỗng nhiên ngẩng đầu, đánh thẳng một quyền lên trên!

Lúc này, Kiếm Mộc đang đứng cách đó không xa đột nhiên nhìn về phía Diệp Linh, nhìn Diệp Linh nằm dưới đất, trong lòng của hắn ta đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, cảm giác bất an này càng ngày càng mãnh liệt!

Mà lúc này thân thể của tiểu nữ hài cũng trở nên hư ảo hơn rất nhiều!

Ầm!

Nói xong, nàng nhìn về phía tiểu gia hỏa màu trắng ở phía xa, vừa định lên tiếng nói chuyện thì thân thể nàng trực tiếp biến mất không còn thấy gì nữa.

Dù cho vừa rồi khi đối mặt với tiểu nữ hài đó thì hắn ta cũng chưa từng có cảm giác như vậy!

Cứ như vậy, cùng với từng đạo đao quang không ngừng xuất hiện, thân thể của tiểu nữ hài cũng càng ngày càng trở nên hư ảo, cuối cùng gần như trong suốt!

Trầm mặc một lúc, Kiếm Mộc đột nhiên nói: "Giết nữ hài đó trước!"

Nguy hiểm!

Đây là cảm giác của hắn ta bây giờ!

Móng vuốt nhỏ của tiểu gia hỏa màu trắng run rẩy, nàng do dự một chút rồi vẫn tiếp tục truyền thụ tử khí cho Diệp Linh!

Nhìn thấy Diệp Linh đột nhiên mở hai mắt ra, tiểu gia hỏa màu trắng giật nảy mình, nàng trừng mắt nhìn, sau đó khẽ giật Diệp Linh mấy cái nhưng Diệp Linh không có phản ứng gì!

Ầm!

Trên không trung, đạo bạch quang đó đột nhiên rung lên kịch liệt, sau một khắc, một thanh phi đao đột nhiên bay ra, mà lần này, mục tiêu của thanh phi đao này chính là Diệp Linh đang nằm phía dưới.

Lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng phía dưới càng ngày càng hư ảo, bởi vì nàng đã phóng ra rất nhiều tử khí.

Giết nữ hài đó trước!

Kiếm Mộc ngẩng đầu nhìn về phía đạo bạch quang đó, gần như là gầm lên: “Giết nữ hài đó trước! Giết nàng!"

Nhìn thấy cảnh này, Kiếm Mộc đang đứng cách đó không xa thay đổi sắc mặt, trực giác nói cho hắn ta biết có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra!

Khi sắp biến mất, tiểu gia hỏa nhìn về phía Diệp Linh, chẳng biết từ lúc nào mà tóc của Diệp Linh đã biến thành màu bạc, không chỉ như thế, giữa lông mày nàng còn nứt ra một cái lỗ hổng nho nhỏ, mà lỗ hổng này không chỉ đang điên cuồng hấp thụ những tử khí đó, còn đang hấp thụ linh khí trong thiên địa này!

Phía dưới, Diệp Linh đột nhiên mở hai mắt ra, nhưng mà trong đôi mắt của nàng hoàn toàn trắng xoá!

Chân trời, không gian bốn phía rung lên kịch liệt, sau đó rạn nứt!

Trong miệng Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi, cùng lúc đó hai cánh tay của hắn cũng đã rạn nứt thành hình mạng nhện, máu tươi bắn tung tóe.

Nhưng mà đạo phi đao đó đã biến mất.

Trong mắt nàng, màu trắng đó đột nhiên xoay tròn, giống như một vòng xoáy màu trắng.

Hai tay Diệp Huyền cầm kiếm bỗng nhiên giơ ngang ra ngăn cản.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu các nàng, hắn ngẩng phắt đầu lên, bấy giờ, một mảnh huyết quang từ trong hai mắt của hắn chấn động ra, nhưng mà mảnh huyết quang này chỉ vừa mới tiếp xúc đã trực tiếp bị đánh cho nổ bể ra, phi đao chém thẳng tới Diệp Huyền.

Mà đạo ánh đao đó đã tới đỉnh đầu các nàng!

Trên không trung, đạo bạch quang đó khẽ rung lên, sau đó xoay tròn, rất nhanh, một luồng uy áp vô hình từ trong đó chậm rãi rỉ ra, dường như có cái gì đang đến gần!

Nơi xa, tiểu gia hỏa màu trắng nhìn về phía Diệp Huyền, nàng quơ móng vuốt nhỏ, sau đó hoàn toàn biến mất, sau khi nàng biến mất, một đạo tử quang trực tiếp chui vào giữa lông mày Diệp Linh.

Hai ống tay áo Diệp Linh đột nhiên hóa thành tro tàn, mà trên cánh tay nhỏ bé của nàng bất chợt xuất hiện từng đường phù văn nhỏ bé đỏ như máu, những phù văn này cực kỳ quỷ dị, dường như đang tập trung thứ gì đó, không chỉ có như thế, tia sáng xung quanh đột nhiên ảm đạm hẳn đi, gió lạnh thổi từng đợt, dường như có thứ gì đang kêu rên khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Nhìn thấy cảnh này, Kiếm Mộc thay đổi sắc mặt, điên cuồng gầm thét: “Giết nàng ta! Giết nàng ta!"

Bởi vì cảm giác bất an ở trong lòng hắn ta càng ngày càng trở nên mãnh liệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận