Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 688: Muốn Thử Chút Không

Đế Khuyển nói:

- Tới Hoàng Phủ gia?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Hoàng Phủ gia là đệ nhất thế gia Nam vực, chúng ta đến, nhất định bọn hắn sẽ biến, chúng ta cùng bọn hắn lại không thân cũng chẳng thiết, đối phương tuyệt sẽ không vì chúng ta mà đắc tội đám đại lão kia!

Nói xong, hắn nhìn qua bốn phía:

- Cho nên, chúng ta nên đổi đường khác!

Đế Khuyển nhìn qua bốn phía:

- Ngươi cứ xem đó mà làm! Dù sao, ta cũng không đánh lại!

Diệp Huyền nhìn bốn phía, cười nói:

Diệp Huyền đang muốn nói, đúng lúc này lại có một lão giả xuất hiện, lão giả mặc hắc bào trùm toàn thân, không nhìn thấy diện mục thực sự.

Rắc!

Bốn phía không chút tiếng động.

Nói xong, hắn cùng Đế Khuyển rời thành.

Lão giả mặc hắc bào nói:

Diệp Huyền cười cười:

Diệp Huyền cười nói:

Ngoài thành, Diệp Huyền mở tay phải, một thanh Tiên Linh kiếm xuất hiện trong tay, lập tức lại cầm kiếm cắp xuống đất!

- Ra khỏi thành!

- Chư vị, đừng trốn nữa! Ai muốn Diệp Huyền ta chết, ra cả đi!

Diệp Huyền mỉm cười:

Trong phạm vi trăm trượng, mặt đất ầm ầm nứt vỡ.

- Nếu ta không giao thì sao?

- Ra rồi sao?

- Diệp Huyền, chúng ta cũng không muốn làm địch với ngươi, chỉ cần ngươi giao món chí bảo kia ra, chúng ta sẽ lập tức rời đi.

- Chúng ta chỉ muốn món chí bảo kia, nếu ngươi giao ra, lão phu có thể cam đoan với ngươi, chúng ta sẽ tuyệt không xuất thủ với ngươi.

- Ta giao món chí bảo kia ra, các ngươi thực sự sẽ thả cho ta một đường sống?

- Vì sao?

- Diệp Huyền, chúng ta đã quan sát ngươi mấy ngày nay, ngươi cũng không phải kẻ ngốc, ngươi hẳn phải biết, món chí bảo kia chỉ mang lại tai họa cho ngươi! Ngươi là người thông minh, hẳn nên biết chọn thế nào!

Diệp Huyền lại nói:

Lão giả mặc hắc bào lắc lắc:

- Ngươi nghĩ rất hay! Diệp Huyền, lão phu hỏi lần cuối, ngươi có giao hay không?

Lão giả mặc hắc bào trầm mặc:

- Kỳ thực, hẳn là các ngươi cũng hiểu rõ, Diệp Huyền ta có hậu trường rất lớn! Bảo vật tuy tốt, nhưng đáng dùng mạng để đổi sao? Sau không cùng ngồi xuống uống trà tâm sự?

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền nói:

- Vì các ngươi sợ, sợ ta trưởng thành sẽ tìm các ngươi báo thù, cho nên, sau khi đoạt được bảo vật, các ngươi nhất định sẽ trảm thảo trừ căn, đúng không?

Lão giả mặc hắc bào yên lặng.

Lão giả mặc hắc bào nói:

Lão giả mặc hắc bào hỏi:

- Các ngươi sẽ không bỏ qua cho ta!

Diệp Huyền lắc đầu:

Nói tới đây, lão có chút dừng lại, lại nói:

- Có lẽ, nên cho ngươi kiến thức thực lực của chúng ta, như vậy, ngươi sẽ thay đổi lựa chọn!

Thanh âm vừa dứt, đột nhiên có hơn mười hắc y nhân xuất hiện sau lưng lão, mà cùng lúc đó, cũng có mười hai tên hắc y nhân xuất hiện sau lưng Diệp Huyền cùng Đế Khuyển, cộng với lão, xung quanh có tới hai mươi bốn người.

Những người này, đều đạt tới Thánh cảnh!

Hai mươi bốn Thánh cảnh!

Giờ khắc này, Đế Khuyển cũng có chút biến sắc!

Diệp Huyền cũng hơi đổi:

- Các ngươi thực sự coi trọng ta… thực sự quá con mẹ nó khi dễ nhau mà.

Nói tới đây, hắn nhìn Đế Khuyển:

- Diệp lừa gạt, chúng ta chạy như thế, có mất mặt quá không?

Trên không:

Không thể không nói, tốc độ toàn lực của Đế Khuyển vô cùng kinh khủng, ít nhất, Thánh cảnh bình thường tuyệt không đuổi kịp.

Nơi xa mờ mịt, Diệp Huyền ngồi trên lưng Đế Khuyển, Đế Khuyển chạy như điên!

Thanh âm vừa dứt, hai mươi tư người trực tiếp vọt theo.

- Đuổi theo!

Nghe Diệp Huyền, Đế Khuyển ngây cả ngươi, sau lập tức quay người biến mất!

Đám người sửng sốt.

Chạy?

Chạy rồi?

Nói thực ra, dù bọn hắn có hai mươi tư Thánh cảnh, nhưng vẫn vô cùng đề phòng, bọn hắn sợ Diệp Huyền có quân bài chưa lật.

Bởi vậy, vừa rồi bọn hắn đều lên tinh thần đề phòng, chuẩn bị ứng đối với hết thảy khả năng. Nhưng lại không nghĩ tới, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển trực tiếp chạy!

Đám người trong tối âm thầm quan sát, cũng kinh ngạc tới ngây người…

Mà giờ khắc này, Diệp Huyền lại trực tiếp chạy như vậy!

Hơi chút an tĩnh, lão giả mặc hắc bào đột nhiên nói:

Đế Khuyển: “…”

- Thấy cái cọng lông! Mau tranh thủ chạy!

Diệp Huyền hơi trầm ngâm, lập tức bay tới sau lưng Đế Khuyển.

- Ngươi thấy thế nào?

Đế Khuyển không chút biểu tình:

- Ngươi thấy thế nào?

- Ngươi có thể đánh lại hai mươi tư tên Thánh cảnh không? Nếu được, chúng ta quay lại chơi bọn hắn?

- Vì sao ta phải đánh hai mươi tư?

- Nếu vậy, ngươi đánh mười chín cũng được, ta đánh năm tên còn lại!

- Ngươi có thể bớt chút vô sỉ không?!

- Đừng nói nữa, bọn hắn đã đuổi tới! Mau chạy!

“…”

Sau lưng, hơn hai mươi tên Thánh cảnh điên cuồng đuổi tới, nhưng tốc độ của bọn hắn có chút kém Đế Khuyển, bởi vậy chỉ có thể miên cưỡng theo đuôi, căn bản không đuổi kịp.

Có điều bọn hắn cũng không có ý buông bỏ, bởi một khi để Diệp Huyền tới Táng Thiên trường thành, chuyện này sẽ trở nên hết sức phức tạp!

Chỗ kia, rất phức tạp!

Cho dù là bọn hắn, cũng không muốn tới chỗ kia, cho nên cần cản Diệp Huyền lại, trước khi Diệp Huyền tới Táng Thiên trường thành!

Đám người toàn lực gia tộc!



Vị Ương thành.

Vị Ương cung, Vị Ương tinh chủ đứng giữa Vị Ương cung, nàng nhìn tới cuối chân trời, không biết đang nghĩ gì.

Không biết qua bao lâu, Vị Ương Thiên vung tay phải, một tòa tinh điện hư ảo khẽ hiện, nàng bước vào trong, trong điện có sáu ghết.

Rất nhanh, một lão giả bước vào trong điện, lão giả mặc một bộ lam bào, thân cao gầy nhưng cũng thẳng tắp, hai đầu lông mày dài rủ xuống ngực, chân lại chỉ đi một đôi giày vải bình thường.

Lão giả bước vào trong điện, khẽ gật với Vị Ương Thiên, sau đó tới ngồi sang một bên.

Vị Ương Thiên nói:

- Thanh Nông huynh, vẫn luôn tới sớm như vậy.

Lão giả tên Thanh Nông mỉm cười:

- Chuyện mình không thích, chớ đề người khác phải chịu!

Nói xong, lão quay qua mấy cái ghế, hơi kinh ngạc:

- Cung chủ, nhiều có thêm ghế?

Vị Ương Thiên gật đầu:

- Môn chủ Quỷ môn, Lý Trường Phong.

Nghe vậy, Thanh Nông khẽ nói:

- Khó trách…

Lúc này, lại có một người đi tới, là một nữ tử, Bách Hiểu Tiên.

Thanh Nông đạo nhân gật đầu chào hỏi, Bách Hiểu Tiên cũng gật đầu đáp lại, tiếp đó ngồi xuống vị trí của mình.

Chỉ một chốc, một nam tử đi tới, người này, chính là Lý Trường Phong mới đột phá không lâu, Lý Trường Phong vào điện, ôm quyền chào ba người, sau đó cũng về tới một vị trí.

Trong điện, chỉ còn hai ghế trống!

Cứ như vậy, hồi lâu vẫn không thấy người nào tới!

Vị Ương Thiên không chút biểu tình, sau một khắc, nàng đột nhiên biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, đám Thanh Nông Bách Hiểu Tiên đều hơi trầm xuống.

Bọn hắn biết, vị tinh chủ này tức giận!

Chớp mắt sau, Vị Ương Thiên đã tới Thánh địa, vừa tới thanh địa, một thanh âm đã vang lên:

- Vị Ương cung chủ…

Vị Ương Thiên giẫm nhẹ chân phải.

Oanh!

Toàn bộ Thánh địa trực tiếp rung lên, mặt đất ầm ầm nổ tung!

- Vị Ương Thiên!

Một thanh âm từ sâu trong Thánh địa vang lên, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên trào ra, bắn thẳng tới Vị Ương Thiên.

Vị Ương Thiên đưa tay vỗ một chưởng.

Oanh!

Khí tức kia lập tức tan vỡ, cùng lúc đó, một cỗ lực lượng cường đại như đại hỏa sơn bạo phát đánh xuống.

Muốn hủy Thánh địa?!

Đúng lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Vị Ương Thiên, tay phải phất nhẹ, không gian lập tức yên tĩnh trở lại, lực lượng cường địa kia cũng từng chút biến mất…

Vị Ương Thiên đột nhiên biến mất, thần sắc nam tử trung niên cũng đột nhiên biến sắc, đấm ra một quyền.

Oanh!

Nam tử trung niên trực tiếp lui hơn trượng, mà đại điện Thánh địa sau lưng hắn lại trực tiếp vỡ nát!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nam tử trung niên liền trở nên cực khó coi.

Nơi xa, Vị Ương Thiên lạnh lùng nhìn nam tử trung niên:

- Mục Tu Nhiên, ta biết ngươi mới đột phá, muốn thử chút không? Nếu ngươi thua, ta giết sạch Thánh địa ngươi?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận