Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 380: Ta Sẽ Làm Rất Tốt!

Nghe vậy, Tư Đồ Minh cau lại chân mày.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Địch nhân của chúng ta là ai? Là Hộ Giới Minh! Nếu muốn đối kháng với bọn hắn, cần phải chuẩn bị tâm lý hi sinh chút gì đó, bằng không, vẫn nên ngoan ngoãn chờ chết đi!

Tư Đồ Minh trầm mặc rất lâu, sau đó nói:

- Cần bao nhiêu!

- Không nhiều!

Diệp Huyền nói:

- Mười ức cực phẩm linh thạch!

Diệp Huyền hơi ngẩn người, bởi vì hiển nhiên là Tư Đồ Minh biết chuyện này!

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, sau đó lại nói:

Nghe vậy, trong mắt Tư Đồ Minh có một tia khiếp sợ:

- Vậy ngươi có biết, kế hoạch của Hộ Giới Minh đã sắp hoàn thành! Nếu chờ bọn hắn hoàn thành, Tư Đồ gia ngươi đừng nói muốn báo thù, có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề. Hiện tại không hợp lại, về sau cũng chỉ có thể nghển cổ chờ chết.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

Diệp Huyền cũng không nói gì nữa, có đôi khi, nói nhiều, ngược lại hỏng chuyện!

Vẻ mặt Tư Đồ Minh lập tức băng lãnh:

- Kết cục của Thương Mộc học viện, ngươi suy nghĩ một chút, đầu tiên là bị suy yếu trên phạm vi lớn, sau đó bị ức hiếp... Mà bây giờ, ngươi suy nghĩ lại một chút, có phải Tư Đồ gia ngươi và Thương Mộc học viện có chỗ tương đồng hay không? Không sai, Tư Đồ gia các ngươi đã bị suy yếu trên phạm vi lớn, nếu lại thên một hai lần, ha ha...

- Ta cho ngươi thấy đáy, lúc trước, Thanh Thương giới này bị một đại trận thần bí bao trùm, ngươi cũng đã biết?

- Mười ức cực phẩm linh thạch, không nhiều? Ngươi xác định không nhiều?

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, tiếp tục nói:

- Chậm nhất một ngày, ta cho ngươi câu trả lời chắc chắn!

- Làm sao ngươi biết!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Tư Đồ Minh yên lặng.

Một lát sau, Tư Đồ Minh trả lời:

- Lê viện trưởng, lão phu là Tư Đồ Minh Tư Đồ gia, tới đây, có một chuyện muốn hỏi.

Tư Đồ Minh vừa tới Thương Mộc học viện, một lão giả đã xuất hiện trước mặt hắn, người tới, chính là viện trưởng Lê Khanh.

Tư Đồ Minh nhìn thoáng qua bốn phía, vung lên tay phải, bốn phía lập tức bị một cỗ lực lượng thần bí phong tỏa, tiếp theo, hắn nhìn về phía Lê Khanh:

Sau khi Tư Đồ Minh rời đi, trực tiếp trở về Trung Thổ Thần Châu, sau đó trở lại Thương Mộc học viện.

Thấy Lê Khanh yên lặng, Tư Đồ Minh ôm quyền lần nữa:

Tại chỗ, Diệp Huyền nhún vai, tiếp tục tu luyện.

- Sự tình của Diệp Huyền, lão phu không muốn nhiều lời, có điều, lão phu vẫn muốn nhắc nhở các hạ một chút, cẩn thận Hộ Giới Minh, bọn hắn mới là kẻ ăn tươi nuốt sống.

Lê Khanh lắc đầu:

- Còn xin Lê viện trưởng nói rõ sự thật!

Đương nhiên, hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng Diệp Huyền, có một số việc, hắn cần phải đích thân chứng thực!

- Lão phu muốn biết, rốt cục Thương Mộc học viện Thanh Châu đã xảy ra chuyện gì!

Thương Mộc học viện Thanh Châu!

Nghe vậy, vẻ mặt Lê Khanh có chút khó coi, bởi vì có thể nói, đây là tổn thất nặng nề nhất của Thương Mộc học viện trong trăm năm qua!

Tư Đồ Minh ôm quyền:

- Nói!

Lê Khanh nhìn thoáng qua Tư Đồ Minh:

Tư Đồ gia!

Nói đến đây, dường như nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt hắn lập tức trở nên vô cùng âm lãnh.

Tất nhiên là hắn hận Diệp Huyền, thế nhưng, hắn càng hận Hộ Giới Minh hơn, bởi vì sau khi bị Hộ Giới Minh làm thịt một đao, Thương Mộc học viện mới không thể không phụ thuộc vào thế lực khác.

Sự tình với Diệp Huyền, là Thương Mộc học viện tài nghệ không bằng người, liều thua. Thế nhưng, Hộ Giới Minh ở sau lưng âm người, sau đó đâm đao, bỏ đá xuống giếng, cả đời hắn cũng sẽ không quên!

Bởi vậy, so với Diệp Huyền, kỳ thật hắn càng hận Hộ Giới Minh hơn!

Nghe Lê Khanh nói, Tư Đồ Minh yên lặng một lát, gật đầu:

- Hiểu rõ!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Ngày thứ hai, Tư Đồ Minh tìm tới Diệp Huyền lần nữa.

Trong rừng trúc, Tư Đồ Minh bấm tay một cái, một nạp giới rơi vào trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền cầm lấy nạp giới, sau khi quét thần thức một thoáng, tay hắn lập tức run rẩy.

- Hi vọng con cờ này, không khiến chúng ta thất vọng... Hộ Giới Minh...

Sau lưng Diệp Huyền, Tư Đồ Minh chậm rãi đóng hai mắt lại, nói khẽ:

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Ta sẽ làm rất tốt!

Diệp Huyền chân thành nói:

- Vậy hãy để chúng ta rửa mắt mà xem!

Tư Đồ Minh nói:

- Hỏi!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Chúng ta bây giờ, thật sự sẽ không chết không thôi với Hộ Giới Minh! Các ngươi, thật chuẩn bị xong?

Tư Đồ Minh cười lạnh:

- Khi bọn hắn đồ sát mười mấy người Tư Đồ gia ta, cũng đã là không chết không thôi! Ngươi yên tâm, muốn đối phó bọn hắn, không đơn giản chỉ là Tư Đồ gia ta, về phần còn có ai, tạm thời không thể nói cho ngươi.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Tốt, hiện tại ta sẽ triệu tập hết thảy tu sĩ Thanh Châu, chỉ cần các ngươi toàn lực ủng hộ ta, Diệp Huyền ta, tuyệt sẽ không để Thanh Châu biến thành Thương Lan Châu thứ hai!

Tư Đồ Minh nhìn Diệp Huyền:

- Hiểu rõ. Có điều, ta còn một vấn đề cuối cùng!

Diệp Huyền bất động thanh sắc thu hồi nạp giới, khẽ gật đầu:

- Chúng ta sẽ ở sau lưng, toàn lực ủng hộ ngươi, thế nhưng, nếu ngươi không đạt được yêu cầu của chúng ta, chúng ta sẽ tùy thời từ bỏ ngươi, đổi người khác, hiểu rõ?

Lúc này, Tư Đồ Minh nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

Diệp Huyền đột nhiên cảm thấy, hết thảy trong nhân thế đều là mỹ hảo!

Trong nạp giới là mười ức cực phẩm linh thạch!

Nói xong, vẻ mặt hắn dần dần dữ tợn.

Bởi vì gia chủ Tư Đồ gia chết ở vạn đồi núi, chính là nhi tử của hắn.

...

Sau khi rời khỏi rừng rậm, Diệp Huyền đi thẳng đến đế đô Ninh quốc, trên đường đi, hắn đã cười không ngậm mồm được!

Mười ức cực phẩm linh thạch a!

Mười ức a!

Có khoản tài phú này, hắn có thể làm rất nhiều sự tình. Tỉ như chữa trị Giới Ngục tháp, chiêu binh mãi mã...

Rất nhanh, Diệp Huyền đi tới dưới tường thành đế đô Ninh quốc, nơi đó, 100 kỵ binh Thương Lan lẳng lặng đứng đấy, đều đang đợi hắn.

Nhìn thấy Diệp Huyền, hết thảy kỵ binh Thương Lan dồn dập cúi đầu hành lễ:

- Gặp qua viện trưởng!

Diệp Huyền vung tay lên:

- Về Khương quốc!

Ngay lúc Diệp Huyền chuẩn bị dẫn theo mọi người rời đi, một nữ tử cưỡi ngựa đột nhiên vội vàng chạy tới từ bên trong thành.

Thác Bạt Ngạn!

Thác Bạt Ngạn đi tới trước mặt Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, thân hình Diệp Huyền lại run lên, xuất hiện trên lưng một thớt Hắc Diễm Mã, sau một khắc, hơn một trăm người đã xuất hiện bên ngoài mấy chục trượng.

Tại chỗ, Thác Bạt Ngạn ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận