Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3387. Bảo người mạnh nhất của các ngươi ra đây



Chương 3387. Bảo người mạnh nhất của các ngươi ra đây




Vụt!
Tả Tôn còn chưa kịp phản ứng thì đầu của hắn ta đã lìa khỏi cổ!
Nhất Kiếm Đề Đầu!
Trực tiếp miểu sát!
Diệp Huyền phất tay phải, thần hồn của Tả Tôn lập tức bị một đường kiếm quang khóa chặt.
Đây là linh hồn vô cùng mạnh, rất bổ cho Tiểu Hồn đó!
Linh hồn của Tả Tôn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, lúc này hắn ta thấy kinh hãi vô cùng!
Hắn ta không ngờ mình lại bại trận như vậy!
Bại trận một cách dễ dàng như vậy!
Chẳng phải cái tên Diệp Huyền này mới ở Thời Không cảnh thôi sao?
Mà lúc này, hắn ta cảm nhận được, đúng là Diệp Huyền mới chỉ Thời Không cảnh!
Tại sao sức chiến đấu của hắn lại kinh khủng như vậy?
Không có đáp án!
Diệp Huyền cũng không phí lời, hắn lập tức thu linh hồn của Tả Tôn vào trong tiểu tháp cho Tiểu Hồn hấp thụ!
Dù sao với Tiểu Hồn mà nói, linh hồn lớn mạnh như thế này cực kì hữu ích!
Trong tinh không, Diệp Huyền liếc nhìn Kiếm Khư trong tay, hắn khẽ mỉm cười.
Hiện giờ dù không dùng Thanh Huyền Kiếm thì hắn vẫn có thể giết một cường giả Cổ Thần cảnh một cách dễ dàng!
Vô địch!
Diệp Huyền đột nhiên bật cười!
Mà lúc này, hắn đã có cảm giác của vô địch!
Vô địch thật sự!
Cảm giác này thực sự rất cô đơn!
Có vẻ như nhớ đến điều gì đó, hắn đột nhiên quay lại tiểu tháp. Hắn tới chỗ Tiểu An, cười nói: “Tiểu An, ta có một chiêu kiếm kĩ phòng thủ, ngươi tấn công ta thử xem!”
Tiểu An nhìn hắn: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyền cười ha ha: “Đương nhiên!”
Nói đoạn, hắn bèn sử dụng Kiếm Vực!
Bên trong Vô Địch Kiếm Vực!
Diệp Huyền nhìn Tiểu An, hắn cười: “Tới đi!”
Tiểu An nghĩ ngợi một lát rồi biến mất, ngay sau đó…
Uỳnh!
Kiếm Vực lập tức vỡ tan, cả người Diệp Huyền bay đi cả vạn trượng, cuối cùng đập vào một ngọn núi lớn.
Trong đống hoang tàn, Diệp Huyền phun một ngụm máu, đôi mắt hắn hoang mang: “Ta không tu luyện nữa! Lão tử không tu luyện nữa! Cố gắng tu luyện còn có ý nghĩa gì chứ…”
Một chiêu đã bại!
Lúc này Diệp Huyền thực sự bị đả kích!
Đã bảo là vô địch cơ mà?
Vô địch đâu?
Sự tự tin khi vô địch ban nãy đã tan thành mây khói!
Tiểu An đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng kéo hắn dậy. Diệp Huyền nhìn Tiểu An: “Ban nãy ngươi dùng mấy phần lực vậy?”
Tiểu An nghĩ một lát rồi nói: “Ba phần!”
Ba phần!
Diệp Huyền lại nằm xuống: “Đừng kéo ta, ta nằm một lát!”
Tiểu An: “…”
Ba phần!
Diệp Huyền cười khổ không thôi!
Tiểu An chỉ dùng ba phần lực đã suýt chút nữa đánh chết hắn, nếu như nàng dùng thêm vài phần lực thì hắn còn mạng mà sống sao?
Hơn nữa lúc này còn chưa phải thời kì đỉnh cao của Tiểu An!
Đã bảo là Vô Địch Kiếm Vực cơ mà?
Diệp Huyền cười khổ lắc đầu.
Tiểu An ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng khẽ nói: “Kiếm kĩ này của ngươi rất mạnh!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng, Tiểu An nhìn Diệp Huyền: “Rất mạnh!”
Nói nghiêm túc ghê ấy!
Diệp Huyền cười khổ: “Nhưng đến ba phần lực của ngươi ta cũng không đỡ được!”
Tiểu An khẽ bảo: “Ta tu luyện ít nhất trăm vạn năm rồi đấy!”
Trăm vạn năm!
Diệp Huyền trầm mặc.
Tiểu An tiếp tục nói: “Sở dĩ ngươi thấy không thể tin được là bởi ngươi chưa nhìn nhận đúng về thực lực của mình!”
Diệp Huyền cười khổ: “Đúng vậy!”
Theo hắn, hiện giờ thực lực của hắn có lẽ không quá yếu, trừ tam kiếm ra!
Mà sự thật tàn khốc nói với hắn rằng, hắn còn kém xa!
Tiểu An nhìn Diệp Huyền: “Mấy kiếm kĩ của ngươi đều có tiềm năng rất lớn, cứ tu luyện cho thật tốt, bởi vì hiện giờ ngươi vẫn chưa thể phát huy hết uy lực thực sự của chúng!”
Nói đoạn, nàng bèn đứng dậy và đi về phía xa xa.
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi cũng đứng dậy rời đi!
Đương nhiên, hắn sẽ không thực sự bị đả kích!
Ngược lại, hắn thấy hơi hưng phấn!
Bởi thất bại có thể phát hiện những yếu điểm của mình!
Con đường của hắn còn rất nhiều!
Ở một bên khác, Hỏa Đức đi bên cạnh Tiểu An, hắn ta trầm giọng nói: “Thánh tôn, người đứng sau tên này đã mạnh như vậy, chúng ta có cần lợi dụng hắn để đối phó với Cổ Ma không?”
Tiểu An đột nhiên quay người tát.
Chát!
Hỏa Đức lập tức bay đi.
Hỏa Đức hoang mang.
Tiểu An nhìn Hỏa Đức bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hắn đối đãi với ta chân thành như vậy, ta cũng phải chân thành với hắn!”
Nói đoạn, nàng bèn nhanh chóng biến mất.
Hỏa Đức thấy hơi tủi thân.
Tiểu tháp đột nhiên xuất hiện trước mặt Hỏa Đức: “Lại bị đánh hả? Chậc chậc… có đau không?”
Hỏa Đức: “…”
Rất nhanh sau đó, lửa và tháp lại đánh nhau.

Diệp Huyền lại tới Thần Chi Mộ Địa, đương nhiên hắn sẽ không chịu để yên!
Diệt Thần Chi Mộ Địa!
Diệp Huyền tới một khu mộ, khu mộ này có hàng vạn ngôi mộ.
Hắn liếc nhìn những ngôi mộ đó. Mẹ kiếp, đừng bảo ở đây toàn là cường giả Cổ Thần cảnh thôi đấy nhé!
Đúng lúc ấy, hắn đột nhiên quay người. Phía sau cách hắn không xa có một lão giả!
Lão giả đang nhìn chằm chằm Diệp Huyền!
Diệp Huyền quan sát lão giả, lão giả này cũng là một cường giả Cổ Thần cảnh!
Lão giả khẽ nói: “Tả Tôn đã hi sinh rồi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Lão giả liếc nhìn hắn: “Do ngươi giết!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy!”
Nói đoạn, hắn bèn quan sát xung quanh: “Bảo người mạnh nhất của các ngươi ra đây!”
Hết chương 3387.



Bạn cần đăng nhập để bình luận