Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 967: Mời Tôn Trọng Ta

Tinh Chủ thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía tiểu nữ hài:

- Thần Quốc ngươi phát động chiến tranh lần này, sẽ chỉ làm mọi người lưỡng bại câu thương, ngươi...

Lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên nói:

- Các ngươi không có tư cách để cho chúng ta lưỡng bại câu thương!

Nghe vậy, vẻ mặt Tinh Chủ lập tức trở nên khó coi. Khi lão muốn mở miệng, tiểu nữ hài đột nhiên nói:

- Trước hết để cho thế hệ trẻ đùa giỡn một chút đi.

Thanh âm hạ xuống, một bạch y thiếu niên áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt. Thiếu niên hơi thi lễ với nàng, sau đó đi đến dưới cửa Vạn Sơn Trường Thành. Thiếu niên nhìn về phía chúng cường giả phía trên:

- Thần Quốc, Thiếu tông chủ Vô Lượng tông Lâm Thiếu Bạch, xin được chỉ giáo.

Nhìn thấy một màn này, thần sắc đám người giữa sân lập tức ngưng trọng hẳn lên!

Lâm Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn về phía mọi người bên trên Vạn Sơn Trường Thành:

Oanh!

Thiếu niên trước mắt lại là cường giả Chưởng Đạo cảnh!

- Đại gia tới chơi với ngươi một lát, ta...

Nhìn thấy thiếu niên này, giữa sân lập tức có người kinh hô:

Chỉ giáo!

- Đừng để người kém cỏi như vậy tới, thỉnh tôn trọng ta, cảm ơn!

Đúng lúc này, Lâm Thiếu Bạch đột nhiên biến mất.

Trên tường thành, một tên nam tử đột nhiên nhảy xuống:

Chưởng Đạo cảnh!

Đệ lục Đạo bảng.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, tên nam tử kia đã trở thành một đám thịt nát!

Mặc Vân Sơn nhìn Lâm Thiếu Bạch:

Lúc này, một tên thiếu niên đột nhiên rơi xuống trước mặt Lâm Thiếu Bạch!

- Là đệ lục Đạo bảng Mặc Vân Sơn.

Oanh!

Thanh âm vừa dứt, thiếu niên đột nhiên biến mất, trong chốc lát, một cổ lực lượng cường đại tựa như cuồng phong bạo vũ bao phủ lấy Mặc Vân Sơn. Những nơi cỗ lực lượng này đi qua, không gian trực tiếp nổ tung từng khúc!

Cả người Mặc Vân Sơn trực tiếp bay ra ngoài, hung hăng đập lên trên tường thành.

Lâm Thiếu Bạch gật đầu:

- Để đệ nhất Đạo bảng lên đi!

- Xin chỉ giáo!

Đệ nhất Đạo bảng!

“…”

Mọi người:

- Xin cẩn thận.

Ầm!

Thân thể Mặc Vân Sơn trong nháy mắt nổ tung ra, máu tươi bắn tung tóe!

Phía dưới, Lâm Thiếu Bạch nhẹ nhàng vỗ vỗ tro bụi trước ngực, sau đó nhìn lên bên trên Vạn Sơn Trường Thành:

Mặc Vân Sơn sắc mặt đại biến, không dám khinh thường, ngón tay của hắn khẽ động, một thanh trường thương đột nhiên phá không đâm tới.

Oanh!

Sau một khắc ——

Hai cỗ lực lượng vừa mới tiếp xúc, Mặc Vân Sơn nọ chính là trong nháy mắt bị đẩy lui, mà trong quá trình đó, một bóng người chợt lóe lên ở giữa sân.

Giờ khắc này, phía trên Vạn Sơn Trường Thành, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Đệ thất Đạo bảng Mặc Vân Sơn vậy mà không chống đỡ nổi hai chiêu! Lâm Thiếu Bạch kia còn trực tiếp khiêu chiến đệ nhất Đạo bảng Tiểu Phu Tử.

Nơi nào đó, Triệu Mục đang muốn đi xuống lại bị một người bắt lấy cánh tay giữ lại.

Chính là Diệp Huyền.

Triệu Mục nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt bất thiện.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Kẻ đó cũng không phải là người mạnh nhất trong lớp người trẻ tuổi của Thần Quốc.

Nói xong, hắn chỉ chỉ một nam một nữ đang đứng sau lưng tiểu nữ hài ở xa xa:

- Thấy hai người kia không?

Triệu Mục:

- Ta trước đó bị Tinh chủ đả thương, hiện tại cái mông còn đau nhức, không thể xuất chiến.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Đôi mày rậm của Triệu Mục cau lại.

- Không, ta không đánh!

Diệp Huyền liền vội vàng lắc đầu:

- Triệu cô nương, ta bảo ngươi nhìn bọn hắn, ngươi nhìn ta làm cái gì... Bộ ta đẹp trai lắm sao?

Triệu Mục nhìn thoáng qua tay Diệp Huyền, giờ phút này tay của hắn vẫn đang nắm cánh tay của nàng.

Diệp Huyền ngây cả người, sau đó ngượng ngập cười cười, hắn buông tay Triệu Mục ra:

- Thật có lỗi, ta không phải cố ý, ngươi biết mà, ta không phải loại người cợt nhả kia.

Triệu Mục gắt gao nhìn Diệp Huyền, tầm mắt như kiếm.

Diệp Huyền vội vàng nói sang chuyện khác, hắn nhìn xuống phía dưới:

- Triệu cô nương, ngươi cảm thấy hai người kia như thế nào?

Triệu Mục không nói gì, nàng chỉ chỉ Diệp Huyền, sau đó chỉ chỉ cái tên Lâm Thiếu Bạch phía dưới kia.

Rõ ràng, đây là bảo Diệp Huyền đi đánh!

Mặt mũi Diệp Huyền đầy vẻ không hiểu:

Triệu Mục lạnh lùng nhìn Diệp Huyền.

- Hai người này, ngươi thấy thế nào?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Nữ tử chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi tầm mắt, mà nam tử kia thì mỉm cười, giống như có ý chào hỏi.

Triệu Mục nhìn về phía một nam một nữ kia. Đúng lúc này, một nam một nữ kia dường như có linh tính, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai người.

“…”

Dưới tường thành, Lâm Thiếu Bạch thấy không có ai đi ra, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mọi người trên tường thành:

- Không có ai sao?

Đúng lúc này, một tên thiếu niên khôi ngô đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Thiếu Bạch.

Là đồ đệ của Sở chân nhân, Thiết Ngưu!

Mà hắn, đệ tứ Đạo bảng!

Thiết Ngưu nhìn Lâm Thiếu Bạch:

- Ngươi là người mạnh nhất Thần Quốc sao?

Mạnh nhất Thần Quốc?

Lâm Thiếu Bạch lắc đầu cười một tiếng:

- Vị huynh đài này chớ có nói lung tung, ta sẽ bị người ta chê cười.

Thiết Ngưu nhíu mày:

- Ngươi không phải mạnh nhất?

Lâm Thiếu Bạch cười nói:

- Không phải.

Thiết Ngưu hỏi:

- Vậy ai là mạnh nhất?

Lâm Thiếu Bạch quay người nhìn thoáng qua một nam một nữ sau lưng Thần Quốc Thần Chủ cách đó không xa. Trong mắt của hắn, mang theo vẻ tôn kính, còn có một chút bất đắc dĩ!

Hai người kia, là thiên tài kinh diễm nhất Thần Quốc!

Đương nhiên, không kể Thần Chủ!

Thiết Ngưu nhìn thoáng qua một nam một nữ ở nơi xa kia, hai người đó khí tức bình tĩnh, không có một chút khí tức của cường giả, mang đến cho hắn cảm giác giống như là người bình thường.

Thiết Ngưu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lâm Thiếu Bạch:

- Bắt đầu đi!

Lâm Thiếu Bạch gật đầu, sau một khắc, cả người hắn đột nhiên biến mất. Thiết Ngưu đứng cách đó không xa đột nhiên đấm một quyền về phía trước.

Oanh!

Một quyền này được tung ra, không gian bốn phía lập tức chấn động kịch liệt. Lâm Thiếu Bạch kia trong nháy mắt cũng trở lại vị trí cũ. Lúc hai chân hắn vừa chạm đất, toàn bộ mặt đất lập tức nổ tung.

Lực lượng thật mạnh!

Nơi nào đó trên núi, Diệp Huyền nhìn cái tên Thiết Ngưu kia, trong lòng có chút khiếp sợ.

Lực lượng của Thiết Ngưu cũng quá mạnh đi!

Phía dưới, Lâm Thiếu Bạch nhìn thoáng qua Thiết Ngưu, cười nói:

- Lúc này mới là thật.

Thanh âm hạ xuống, hắn đột nhiên biến mất.

Mà cách đó không xa, Thiết Ngưu lại hướng phía trước xuất nhanh một quyền!

Đơn giản trực tiếp!

Ầm ầm!

Bốn phía không gian một hồi kích chiến, một bóng người trực tiếp lùi nhanh lại, mà lần này kẻ lui chính là Thiết Ngưu!

Rất nhanh, bốn phía Thiết Ngưu, từng đạo tàn ảnh đột nhiên xuất hiện, cùng lúc đó, từng đạo lực lượng cường đại tựa cuồng phong bạo vũ ép về phía y!

Thiết Ngưu vừa lui lại lui!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt mọi người trên tường thành lập tức trầm xuống.

Mà bên trong hư không, Sở chân nhân kia lại vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra hỉ nộ.

Nơi nào đó trên núi, Diệp Huyền nhìn Thiết Ngưu cùng với Lâm Thiếu Bạch ở phía dưới, nói khẽ:

- Triệu cô nương, ngươi nghĩ hai người bọn họ khả năng ai thắng cao hơn?

Triệu Mục nhìn phía dưới, không nói gì.

Diệp Huyền nhìn về phía Triệu Mục:

- Triệu cô nương, ta cảm thấy ngươi khẳng định so với cái tên Lâm Thiếu Bạch kia lợi hại hơn!

Triệu Mục nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nàng lẳng lặng vươn ngón tay về phía trước vạch vạch mấy cái, một chữ 'Phiền' nho nhỏ xuất hiện trước mặt hắn, tiếp, nàng đi sang chỗ khác.

Diệp Huyền lại vội vàng đi theo:

- Triệu cô nương, một người xem không có ý nghĩa nha! Ta và ngươi xem chung với nhau đi!

Triệu Mục:

“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận