Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3166: Vì Thanh Nhi

Chương 3166: Vì Thanh Nhi

Diệp Huyền nghĩ ngợi sau đó bảo: "Ta không vào Vĩnh Sinh Giới!"

Tiêu Thiên hơi sững sờ rồi trong lòng chợt mừng rỡ, nhưng ngoài mặt hắn ta vẫn bình tĩnh: "Tiểu hữu, trong Vĩnh Sinh Giới này có vĩnh sinh chi khí, tiểu hữu không động lòng sao?"

Diệp Huyền cười đáp: "Bây giờ ta không cần vĩnh sinh chi khí!"

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Thiên lập tức thay đổi!

Suýt chút nữa thì hắn ta quên mất cảnh giới hiện tại của Diệp Huyền!

Bây giờ thằng cha này đã vượt qua Hư Vô cảnh rồi!

Vượt qua Hư Vô cảnh!

Tiêu Thiên cười ha ha!

Diệp Huyền nói: "Là như vậy, ta có một vài người bạn, có khả năng bọn họ cần một ít vĩnh sinh chi khí dùng để tu luyện..."

Tiêu Thiên nhìn hắn: "Bây giờ ta đã tin lời của tiểu hữu rồi! Chắc chắn tiểu hữu có hào quang nam chính gì đó!"

Tiêu Thiên cười đáp: "Tiểu hữu nói đi!"

Dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên Tiêu Thiên hỏi: "Tiểu hữu, ngươi có còn nhớ hào quang nam chính gì đấy mà ngươi đã nói trước đó không?"

Phải biết rằng, không nói đến thế lực sau lưng hắn hiện giờ mà bản thân hắn đã là một cường giả đỉnh cấp rồi!

Nghĩ đến đây, Tiêu Thiên lắc đầu cười khổ, tiểu tử này chẳng làm gì hết mà vẫn có thể trực tiếp đạt đến Hư Vô cảnh...

Tiêu Thiên cười nói: "Chuyện đơn giản! Tiểu hữu yên tâm, bạn của ngươi ở trong Vĩnh Sinh Giới sẽ được Tiêu tộc ta chăm sóc tử tế!"

Diệp Huyền gật nhẹ đầu: "Tất nhiên rồi, sao vậy?"

Người so với người đúng là khiến người tức chết mà.

Diệp Huyền lắc đầu cười, sau đó bảo: "Tiêu Thiên tiền bối, thật không dám giấu diếm, lần này tới đây là muốn tìm tiền bối nhờ giúp một việc!"

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thiên lại càng phức tạp hơn!

Diệp Huyền: "..."

Thật ra, bây giờ một mình Diệp Huyền đã có thể càn quét toàn bộ Vĩnh Sinh Giới rồi!

Đối với Tiêu tộc mà nói thì chỉ cung cấp chút vĩnh sinh chi khí đã có thể kết thân với Diệp Huyền, chắc chắn là lời to rồi!

Trên Hư Vô cảnh!

Nhưng nữ nhân ở Diệp tộc kia vẫn chưa chết.

Diệp tộc!

Hiển nhiên hắn hiểu rõ ý của đối phương rồi.

Diệp Huyền lại ôm quyền: "Đa tạ!"

Hắn đã nhận được toàn bộ lợi ích của Diệp Thần, nếu bây giờ còn giết Diệp Lăng Thiên nữa vậy nghe có hơi vô sỉ.

Mà trước đó, hắn vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi!

Tiêu Thiên nhìn kiếm quang biến mất ở đằng xa mà im lặng không nói.

Sau khi nói chuyện với Tiêu Thiên khoảng nửa canh giờ, Diệp Huyền rời đi.

Tiêu Thiên cũng là người thông minh, hắn ta chỉ gật nhẹ đầu chứ không nói thêm gì nữa.

Tiêu Thiên cười nói: "Tiểu hữu, ngươi định đối phó với Diệp tộc thế nào?"

Thật ra, bản thân hắn cũng muốn giết chết Diệp Lăng Thiên ngay và luôn để diệt trừ hậu họa!

Nhưng hắn lại nghĩ đến một người, đó chính là Diệp Thần!

Một lúc sau, Diệp Huyền nhẹ giọng đáp: "Trước cứ như vậy đi!"

Tuy rằng Diệp tộc đã bại rồi!

Nghe được lời của Tiêu Thiên, Diệp Huyền lại im lặng.

Thật ra, hắn ta hy vọng Diệp Huyền có thể trực tiếp giết chết Diệp Lăng Thiên!

Mà nữ nhân đó có thể nói là đệ nhất cường giả tại Vĩnh Sinh Giới, một khi Diệp Huyền rời đi vậy Diệp tộc sẽ lại là mối đe dọa lớn nhất đối với Tiêu tộc!

Lúc này, Tiêu Càn Nhi kia đi đến bên cạnh hắn ta, cũng nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng bảo: "Hóa ra bên ngoài kia thật sự còn có nơi lớn mạnh hơn cả Vĩnh Sinh Giới chúng ta!"

Tiêu Thiên cười đáp: "Núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn!"

Tiêu Càn Nhi gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Tiêu Thiên nhìn về phía nàng: "Nha đầu, nếu ngươi muốn trở thành gia chủ đời tiếp theo của Tiêu tộc ta thì nhất định phải học được cách thay đổi theo tình thế!"

Tiêu Càn Nhi nhìn hắn ta: "Làm thế nào để thay đổi?"

Tiêu Thiên cười nói: "Nhận biết người!"

Tiêu Càn Nhi im lặng.

Trước đó, thật ra nàng chẳng coi Diệp Huyền này ra gì bởi vì Diệp Huyền của khi ấy quá yếu!

Tiêu Thiên quay đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Nha đầu, vừa rồi ta đã nói chuyện với Diệp tiểu hữu một lúc, tiểu hữu nói cho ta biết có một nơi tên là Chư Thiên thành, nha đầu, ngươi có hứng thú tới chỗ đó xông xáo một phen không?"

Tiêu Càn Nhi gật đầu: "Có!"

Tiêu Thiên cười bảo: "Đợi ngươi trở về, ngươi chính là tộc trưởng của Tiêu tộc!"

Tiêu Càn Nhi hơi do dự, sau đó nói: "Gia gia... ta vẫn còn quá trẻ!"

Tiêu Thiên cười ha ha: "Trẻ tuổi không phải vấn đề, vấn đề là bản thân ngươi có lòng tin về mình hay không thôi!"

Diệp Huyền im lặng một lúc lâu rồi mới đáp: "Vì Thanh Nhi!"

Hách Lạp Ngôn hơi nhíu mày: "Tại sao?"

Sau khi rời khỏi Tiêu Giới, Diệp Huyền lại tới Hách Lạp Giới.

Trên đỉnh núi, hắn và Hách Lạp Ngôn chậm rãi bước đi.

Một đường đi này, Hách Lạp Ngôn không nói gì cả.

Đột nhiên Diệp Huyền dừng bước chân, nhìn về phía đối phương và cười nói: "Ta là Diệp Huyền!"

Hách Lạp Ngôn hơi sững sờ sau đó gật đầu: "Ta biết."

Diệp Huyền nhìn nàng: "Hách Lạp Ngôn cô nương, ta vốn muốn nói nhiều hơn một chút nhưng ngươi là một người rất không tồi, ta không muốn khiến ngươi buồn bã và đau lòng!"

Hách Lạp Ngôn liếc mắt nhìn Diệp Huyền rồi gật đầu: "Ngươi nói đi."

Diệp Huyền nhẹ giọng đáp: "Ta biết trong lòng ngươi có oán trách vì dù sao Diệp Thần cũng không chỉ có mẫu thân mà hắn ta còn nợ rất nhiều người, trong đó có cả ngươi, nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn lựa chọn cái chết..."

Nói rồi, hắn nhìn về phía Hách Lạp Ngôn: "Không phải hắn ta tuyệt tình, cũng không phải trong lòng hắn ta chỉ có mỗi mẫu thân của mình, mà là hắn ta không thể không chết như thế!"

Tiêu Thiên gật đầu: "Được!"...

Tiêu Càn Nhi nhìn hắn ta: "Ta sẽ cố gắng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận