Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 757: Người Chết Cuối Cùng!

Và vẫn chưa kết thúc, Diệp Huyền ngồi xếp bằng xuống, hắn vung lên tay phải, chín chuôi kiếm thánh giai xuất hiện ở trước mặt hắn!

Sau một khắc, hắn cầm lấy một thanh kiếm cắm vào trong bụng, bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng của chuôi kiếm này!

Tu luyện!

Mạnh lên!

Đây chính là mục tiêu của hắn lúc này!

Theo một thanh lại một thanh kiếm bị Diệp Huyền thôn phệ, rất nhanh, khí tức phát ra quanh người hắn cũng càng ngày càng mạnh...

...

Họa Sư đi tới trên một ngọn núi, ngọn núi này sừng sững trong đám mây, phía trên đám mây, thỉnh thoảng có Tiên Hạc bay qua, tựa như Tiên cảnh.

Họa Sư cười nói:

- Ngươi không muốn làm môn chủ, hay là không muốn tranh với ta?

Nữ tử tóc trắng lắc đầu:

Nữ tử tóc trắng nhìn thẳng vào Họa Sư:

Họa Sư mỉm cười:

Nữ tử tóc trắng nhìn Họa Sư, một lát sau, trong mắt nàng trở nên có chút phức tạp:

Họa Sư đi đến trước một gian đại điện, lúc này, một tên nữ tử tóc trắng xuất hiện trước mặt Họa Sư, nữ tử tóc trắng nhìn thoáng qua Họa Sư:

Họa Sư nói khẽ:

- Sư tỷ, ta...

- Ngươi tới đây làm gì?

- Sư tỷ, từ nhỏ là ngươi hiểu ta nhất, ngươi biết, ta không có bất cứ ý nghĩ gì đối với chức chưởng môn Huyền môn, để cho ta làm môn chủ, chẳng khác gì muốn mạng của ta!

Họa Sư lắc đầu:

- Từ một khắc khi ngươi rời khỏi Huyền môn năm đó, ngươi ta đã không còn là sư tỷ muội!

- Ta quá lười! Không thích những việc rối loạn này, để ta làm, Huyền môn sẽ chỉ loạn thành một đoàn! Có sư tỷ ngươi, Huyền môn sẽ càng trở nên tốt hơn! Trên thực tế, Huyền môn cũng càng tốt hơn so với trước kia!

- Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là người sư tỷ đã chăm sóc ta từ nhỏ, mặc kệ là thứ gì, đều không trọng yếu bằng ngươi!

- Ngươi là thiên tài kiệt xuất nhất Huyền môn ta, nếu như ngươi làm môn chủ, Huyền môn nhất định có thể vô cùng hưng thịnh!

- Vị Ương Tinh Vực?

- Sư tỷ, lần này ta tới đây, là muốn nhờ ngươi hỗ trợ!

- Làm sao?

- Ngươi đang khen ta sao?

Nữ tử tóc trắng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ:

Nữ tử tóc trắng lãnh đạm nói:

- Rời khỏi Vị Ương Tinh Vực.

Nói xong, nàng nhìn về phía Họa Sư:

- Chín mảnh Tinh Vực, mười hai nhánh dong binh đoàn Thánh cấp, hai mươi sáu vị dị pháp sư, bảy mươi hai tên kỵ sĩ thánh giai... Lực lượng này ai có thể đỡ nổi?

Họa Sư cười nói:

Nữ tử tóc trắng mở ra lòng bàn tay, một viên kiếm lệnh xuất hiện trong tay nàng.

Nhìn thấy viên kiếm lệnh này, vẻ mặt Họa Sư lập tức trầm xuống:

- Bọn hắn...

Nữ tử tóc trắng hỏi:

Họa Sư hỏi:

Nữ tử tóc trắng yên lặng.

Họa Sư gật đầu.

Họa Sư yên lặng.

Rời khỏi Vị Ương Tinh Vực!

Họa Sư yên lặng.

Trước mặt Họa Sư, nữ tử tóc trắng nói khẽ:

- Vị Ương Tinh Vực không chống đỡ nổi.

Họa Sư mỉm cười:

- Nhưng cũng không thể cứ từ bỏ như vậy?

Nữ tử tóc trắng nhìn Họa Sư:

- Ngươi phải biết, ngươi lưu lại, cũng chỉ là chịu chết mà thôi!

- Ta đi với ngươi!

An Lan Tú nhìn thẳng vào Họa Sư:

- Không tệ, rất không tệ!

Họa Sư cười nói:

- Đúng!

Nữ tử tóc trắng gật đầu:

Nàng không có cách nào mở miệng nữa!

Bởi vì với đội hình này của đối phương, cho dù Huyền môn tham dự vào, cũng chỉ là hi sinh vô ích mà thôi!

Nhưng vào lúc này, một nữ tử xuất hiện trước mặt Họa Sư.

Một bộ áo trắng như tuyết, không dính một hạt bụi!

Nữ tử tóc trắng sửng sốt:

- Tiểu An?

Nữ tử trước mắt này, chính là An Lan Tú!

Họa Sư liếc mắt đánh giá An Lan Tú, cười nói:

- Sư tỷ, nghe nói Huyền môn chúng ta xuất hiện một vị thiên tài rất không tệ, chính là nàng sao?

Họa Sư không dừng bước lại, nàng tiếp tục đi lên phía trước.

- Tiểu Sư!

Nữ tử tóc trắng đột nhiên nói:

Nói xong, nàng quay người rời đi!

- Có lẽ là thế!

Họa Sư nói khẽ:

Họa Sư sửng sốt.

Nữ tử tóc trắng cau lại lông mày:

- Tiểu An!

An Lan Tú nhìn về phía nữ tử tóc trắng, nói khẽ:

- Môn chủ, ta và hắn là bằng hữu.

Nữ tử tóc trắng trầm giọng nói:

- Ngươi có biết hiện tại hắn phải đối mặt với thế lực gì không?

An Lan Tú nói:

- Vậy ta càng phải đi!

Nữ tử tóc trắng nhìn chằm chằm An Lan Tú:

- Ta không cho phép!

An Lan Tú lắc đầu:

- Người không ngăn được ta!

Nữ tử tóc trắng đang muốn xuất thủ, Họa Sư đột nhiên nói:

- Sư tỷ, để cho nàng đi với ta!

Nữ tử tóc trắng nhìn Họa Sư, lông mày nhíu lên:

- Ngươi nổi điên gì thế?

Họa Sư cười nói:

- Sư tỷ, đại chiến như thế, hẳn là nàng nên mở mang kiến thức một chút. Ta biết sư tỷ đang lo lắng chuyện gì, ta sẽ cam đoan với sư tỷ, nàng nhất định sẽ an toàn, như vậy có thể chứ?

Nữ tử tóc trắng nhìn thoáng qua An Lan Tú:

- Ngươi nhất định phải đi sao?

An Lan Tú gật đầu.

Nữ tử tóc trắng thấp giọng thở dài, sau đó vung lên tay phải, một viên ấn phảng phất do băng đúc ra xuất hiện trước mặt An Lan Tú.

An Lan Tú sửng sốt, không hiểu.

Họa Sư cười nói:

- Huyền Băng ấn, chí bảo của Huyền môn ta, thu lại đi!

An Lan Tú nhận lấy Huyền Băng ấn, khẽ thi lễ với nữ tử tóc trắng.

Nữ tử tóc trắng nhìn hai người:

- Bình an trở về!

Họa Sư gật đầu:

- Ta sẽ tận lực!

Nói xong, nàng dẫn theo An Lan Tú biến mất ngay tại chỗ.

Sau khi hai người rời đi, một lão giả xuất hiện sau lưng nữ tử tóc trắng, lão giả trầm giọng nói:

- Môn chủ, không nên để cho nha đầu kia rời đi!

Nữ tử tóc trắng lắc đầu:

- Tính tình của Tiểu An hết sức bướng bỉnh, chuyện nàng đã quyết định, chúng ta không ngăn cản được!

Lão giả nói:

- Nàng là thiên tài kiệt xuất nhất Huyền Môn chúng ta!

Nữ tử tóc trắng nói khẽ:

- Chính vì vậy, chúng ta mới không thể giữ nàng lại...

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời:

- Tinh Không Trật Tự Giả... Vị Ương Tinh Vực làm thế nào chống đỡ được bọn hắn?

...

Phía trên một đỉnh núi, một tên nam tử ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, hắn khép hờ hai mắt, dường như đã nhập định.

Người này, chính là Mạc Tà!

Sau lưng Mạc Tà không xa, là lão giả lưng còng kia.

Đến lúc trời tối, Mạc Tà đang ngồi xếp bằng đột nhiên đứng dậy, sau một khắc, một cỗ khí tức cường đại bạo phát ra từ trong cơ thể hắn, thế nhưng rất nhanh, cỗ khí tức này biến mất.

Lão giả lưng còng hỏi:

- Đột phá?

Mạc Tà khẽ gật đầu!

Giờ phút này, hắn đã từ Thánh cảnh đi đến Tạo Hóa cảnh, trên phương diện cảnh giới, cũng có thể nói là đã xếp vào hàng ngũ cường giả tối đỉnh trên mảnh đại lục này!

Mạc Tà ngẩng đầu nhìn về phía trên tinh không, bên trong tinh không, tấm tinh võng kia vẫn còn đó!

Lão giả lưng còng đột nhiên nói:

- Bất kể thế nào, ngươi nhất định phải sống sót, ngươi là hi vọng!

Mạc Tà lắc đầu:

- Ma Kha tộc ta, không có quân đào ngũ. Ta có thể là người chết cuối cùng, nhưng ta tuyệt đối không làm người sống sót cuối cùng.

Nói xong, hắn nhìn về phía lão giả lưng còng:

- Lão tổ, dẫn ta đi gặp các vị tổ tiên!

Lão giả lưng còng do dự một chút, sau đó gật đầu:

- Được!

Rất nhanh, hai người biến mất.

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận