Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1093: Một cân bốn

Thấy một màn này, sắc mặt của Diệp Huyền lập tức thay đổi, hắn định ra tay nhưng lúc này, một màn tiếp sau đó lại khiến hắn ngây người.

Trong nháy mắt chủy thủ của môn chủ Thiên Môn chém qua cổ họng của tiểu nữ hài, thanh chủy thủ đó trực tiếp nát vụn thành bột, cùng lúc đó, môn chủ Thiên Môn bị đánh bay ngược ra sau mấy trăm trượng!

Không chỉ Diệp Huyền sững sờ mà những người có mặt ở đó đều sững sờ!

Ở phía xa, môn chủ Thiên Môn nhìn tiểu nữ hài, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Ngươi... sao ngươi có thể...”

Không bị sao hết!

Mọi người đều ngu người cả!

Tiểu nữ hài này đỡ một đòn của môn chủ Thiên Môn lại không mảy may bị thương chút nào!

Nhục thân này...

Vừa dứt lời, nàng vẫy tay phải, một luồng sức mạnh to lớn trực tiếp bao phủ thanh Kiếm Thủ đó, mà Kiếm Thủ lại bùng phát ra một đường kiếm quang rực rỡ chém về phía luồng sức mạnh này!

Bốp!

Cách đó không xa, lão giả lưng còng nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi nhận ra thần kiếm của Hiên Viên gia ta!”

Kiếm Thủ rung lên dữ dội định phản kháng, tiểu nữ hài giơ tay đập cho một cái!

Đúng lúc này, đột nhiên tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn về phía thanh kiếm giữa không trung kia, ngay khi nhìn thấy hai thanh kiếm đó, nàng hơi nhíu mày: “Kiếm Thủ?”

Cứ như vậy, sau khoảng mười lăm phút, thanh Kiếm Thủ đó bắt đầu run lẩy bẩy... không dám phản kháng nữa!

Lúc này, Diệp Huyền ở phía sau tiểu nữ hài cũng sửng sốt!

Kiếm Thủ rung mạnh một cái, kiếm quang trên thân trực tiếp vỡ vụn!

Kiếm Thủ?

Hắn vẫn luôn cho rằng nhục thân của mình đã đủ mạnh rồi nhưng bây giờ so với tiểu nữ hài này quả thật vẫn yếu như sên!

Thấy một màn này, tiểu nữ hài nhíu chặt mày, ngay sau đó, nàng đột nhiên biến mất, khi lại xuất hiện thân đã ở giữa không trung, trực tiếp nắm lấy thanh Kiếm Thủ đó!

Kiếm Thủ run rẩy giống như đang nói gì đó.

Tiểu nữ hài liếc mắt nhìn lão giả lưng còng: “Hiên Viên gia? Đây rõ ràng là của Tiểu Bạch nhà ta!”

Tiểu nữ hài nhíu mày: “Linh trí ngủ say!”

Tiểu nữ hài lại đập một cái lên Kiếm Thủ...

Tiểu nữ hài nhìn Kiếm Thủ với vẻ mặt không có cảm xúc: “Có phải không nhận ra ta không?”

Tiểu nữ hài nhìn về phía lão giả lưng còng: “Đồ không biết xấu hổ! Thần kiếm của nhà ngươi cái gì? Đây rõ ràng là của nhà ta!”

Diệp Huyền vội vàng giải phóng Kiếm ý của mình, thanh kiếm đó bắt đầu điên cuồng hấp thụ Kiếm ý của hắn.

Bất thình lình như vậy, lão giả lưng còng trực tiếp bị đánh bay xa nghìn trượng, mà vào một khắc này, kiếm trận và bức tường kiếm khí xung quanh đó cũng trực tiếp biến mất không còn bóng dáng đâu!

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hỏi: “Đánh thức kiểu gì?”

Sức quá mạnh!

Nói đến đây, nàng ném thanh kiếm đến trước mặt Diệp Huyền: “Đánh thức linh trí của nó đi!”

Ở phía xa, một tiếng kiếm minh chợt vang vọng.

Hoàn toàn không phải người mà hắn ta có thể địch lại được!

Vẻ mặt của lão giả lưng còng u ám vô cùng, thực lực của tiểu nữ hài này thật sự quá đáng sợ!

Tiểu nữ hài đáp: “Cho nó Kiếm ý!”

Thấy một màn này, vẻ mặt của ba người Trần Biệt Giang: Kiếm Vũ môn đó lập tức trở nên cực kỳ nặng nề!

Thực lực của tiểu nữ hài này không phải là yêu nghiệt bình thường thôi đâu!

Xa xa, máu tươi chảy ra từ khóe miệng của lão giả lưng còng, một quyền vừa rồi đã trực tiếp đánh lục phủ ngũ tạng của hắn ta bị trọng thương.

Mà cách đó không xa, đột nhiên lão giả lưng còng tức giận quát: “Đó là thần kiếm của Hiên Viên gia ta, ngươi...”

Ầm!

Tiểu nữ hài cách không tung một quyền.

Lão giả lưng còng giận dữ: “Ngươi...”

Tiểu nữ hài nhìn về phía Diệp Huyền, thanh Kiếm Thủ trong tay Diệp Huyền đó đột nhiên run lên dữ dội, sau đó nó bay đến trước mặt tiểu nữ hài, hơi rung lên giống như đang nói gì đó.

Tiểu nữ hài gật đầu: “Đã lâu không gặp!”

Kiếm Thủ hơi rung lên, sau đó quay xung quanh tiểu nữ hài một vòng.

Lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên lắc đầu: “Bạch đang ở một nơi rất xa, rất xa, ngươi không tìm được đâu, ta... ngươi xem, ta chỉ là một phân thân, hơn nữa còn để lại từ rất lâu trước đây rồi... Lúc đó, ta vẫn còn rất yếu, phân thân để lại cũng hơi yếu cho nên không có cách nào dẫn ngươi đi!”

Kiếm Thủ hơi rung nhẹ, phát ra một tiếng kiếm minh yếu ớt.

Tiểu nữ hài im lặng một lúc, sau đó nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi đi theo hắn đi! Sau này hắn chắc hẳn có thể tìm được Dương ca!”

Kiếm Thủ quay người về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền vội vàng đáp: “Đúng đó đúng đó, sau này ta sẽ dẫn ngươi đi tìm người đó!”

Tiểu nữ hài bảo: “Bạch!”

Bạch!

Diệp Huyền hỏi: “Chính là tiểu tử kia?”

Tiểu nữ hài gật đầu: “Bạch của ta thiên hạ vô địch!”

Diệp Huyền: “...”

Nhưng lại rất bạo lực!

Một quyền rất đơn giản!

Đối diện với bốn người, tiểu nữ hài không hề sợ hãi, nàng giơ tay tung một quyền!

Tiểu nữ hài gật đầu: “Người một nhà.”

Diệp Huyền cười khà khà: “Đúng, ta là người một nhà!”

Tiểu nữ hài vỗ tay, sau đó quay người nhìn về phía ba người lão giả lưng còng kia: “Kẹo hồ lô của ta đã ăn xong! Các ngươi chết đi!”

Vừa dứt lời, đột nhiên nàng lao ra ngoài!

Nhục thân trực tiếp xé rách không gian!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của lão giả lưng còng lập tức thay đổi: “Giúp ta!”

Vừa dứt lời, hai tay hắn ta chợt siết chặt, sau đó xông mạnh tới.

Cùng lúc đó, mấy người phía sau hắn ta cũng lao ra ngoài theo!

Bốn đấu một!

Diệp Huyền nhìn về phía tiểu nữ hài: “Ta là người một nhà?”

Người một nhà!

Tiểu nữ hài nói: “Ngươi đi theo hắn đi, hắn là người một nhà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận