Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1605: Vảy Chúc Long

"Ha ha!"

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên cười nói: "Xem ra không phải lần nào vận khí của ngươi cũng đều nghịch thiên như vậy."

Mà lúc này, lão giả kia nói: "Tuy ta sẽ không dạy ngươi rèn sắt, nhưng nếu ngươi có gì cần hỗ trợ thì cứ việc nói, trong khả năng của ta thì ta sẽ không từ chối!"

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên lại nói: "Xin lỗi đại ca, ta thu hồi lại lời vừa rồi."

Diệp Huyền: "..."

Sau khi bạch phát lão giả quan sát Diệp Huyền một lượt lại nói: "Có phải ngươi đang thắc mắc tại sao ta muốn giúp ngươi không?"

Diệp Huyền gật đầu: "Là rất thắc mắc!"

Bạch phát lão giả lắc đầu: "Trước đây, ta luôn cảm thấy kỹ thuật rèn sắt của ta đứng thứ nhất, cho đến khi gặp được một người!"

Diệp Huyền có chút buồn bực, cái gì mà cứ coi như vậy đi!

Bạch phát lão giả đánh giá hai thanh kiếm, nói: "Kiếm tốt!"

Diệp Huyền hỏi: "Sao vậy, không phải sao?"

Diệp Huyền lấy Thiên Tru kiếm và Trấn Hồn kiếm ra đặt ở trước mặt ông già tóc bạc: "Kính xin tiền bối nâng cấp hai thanh kiếm này lên một chút!"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Cũng bởi vì ta là truyền nhân của tiên tri cho nên tiền bối cứ như vậy mà giúp ta sao?"

Lúc trước hắn đã trả lại kiếm cho Tiểu Thất, nhưng mà Tiểu Thất lại cho hắn, hắn hỏi vì sao, nhưng Tiểu Thất không nói.

Diệp Huyền hỏi: "Tiên tri?"

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Thiên Tru kiếm: "Đặc biệt là thanh kiếm này, kiếm này chắc là không trọn vẹn, nếu là kiếm bản thể nhất định sẽ là một thanh kiếm khó lường!"

"Truyền nhân?" Sắc mặt của bạch phát lão giả chút cổ quái.

Bạch phát lão giả gật đầu: "Sự xuất hiện của hắn ta khiến cho ta hiểu được, kỹ thuật rèn sắt của ta cũng chỉ như vậy. Thật sự là đúng với câu nói xưa kia, trong thế giới rộng lớn hơn có những người tài năng hơn mình, đừng cảm thấy mình giỏi giang như thế nào, bởi vì nhất định còn có lợi hại hơn ngươi.”

Bạch phát lão giả lại nói: "Tới tìm ta làm gì?"

Hắn đã từng hợp thể bốn thanh kiếm này lại, cũng bởi vì lần đó mà Thanh Nhi xuất hiện.

Bạch phát lão giả nói: "Cứ coi là như vậy đi!"

Thanh Nhi!

Hình như là nghĩ đến cái gì đó, Diệp Huyền vội vàng lấy ra hai thanh kiếm, hai thanh kiếm này lần lượt là thanh kiếm màu đen kia và kiếm của Tiểu Thất.

Kiếm của Tiểu Thất, thanh kiếm màu đen, Thiên Tru kiếm và kiếm của nữ tử váy trắng, bốn thanh kiếm vốn là một thanh kiếm, cũng chính là thanh kiếm của Thanh Nhi, nhưng về sau Thanh Nhi chia làm bốn. Mà sau này, kiếm của nữ tử váy trắng đã vượt qua thanh kiếm bản thể!

Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy hơi ấm áp, hắn bóc kẹo hồ lô ra, sau đó bắt đầu ăn.

Dường như nhận thấy được cảm xúc của Diệp Huyền, Tiểu Phạn đột nhiên nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn, Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, mỉm cười: "Không có việc gì!"

Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta: "Sao lại nói như vậy?"

Đó là nữ tử mà hắn sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời của mình!

Diệp Huyền hỏi: "Tiền bối cũng biết Phàm kiếm?"

Nghĩ đến nữ tử kia khiến sắc mặt của Diệp Huyền bất chợt trở nên ảm đạm.

Bạch phát lão giả trầm mặc.

Diệp Huyền cười: "Tất nhiên không phải, chỉ là muốn hỏi tiền bối một chút, tiền bối đã từng nhìn thấy Phàm kiếm chưa?"

Bạch phát lão giả lạnh nhạt nói: "Ta biết Phàm kiếm là việc rất kỳ lạ sao?"

Đáng tiếc là sẽ không bao giờ được gặp lại nàng nữa!

Bạch phát lão giả đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Hẳn là vẫn còn có một thanh!"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua bạch phát lão giả, lão giả này cũng có chút bản lĩnh đấy! Không suy nghĩ nhiều, hắn lấy kiếm của nữ tử váy trắng ra.

Khi nhìn thấy kiếm của nữ tử váy trắng, hai mắt bạch phát lão giả bất chợt híp lại: "Phàm kiếm!"

Tiểu Phạn gật đầu, sau đó lấy ra một cây kẹo hồ lô đưa cho Diệp Huyền.

Lúc này, bạch phát lão giả kia đột nhiên nói: "Ba thanh kiếm này của ngươi... rất thú vị!"

Nhìn thấy Diệp Huyền ăn, Tiểu Phạn tất nhiên rất vui vẻ, nhưng nàng không cười, chỉ là ánh mắt có thêm một chút màu sắc khác.

Cũng không thể từ chối thiện ý này.

Diệp Huyền nhìn bạch phát lão giả, một lát sau, bạch phát lão giả nhìn về phía Tiểu Phạn ở bên cạnh: "Kiếm của nàng ta chính là Phàm kiếm.”

Phàm kiếm!

Nghe vậy, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Lúc này, bạch phát lão giả lại nói: "Nhưng kiếm của nàng ta không mạnh bằng thanh kiếm này của ngươi, thực lực của chủ nhân thanh kiếm này không hề thua kém tiên tri kia."

Diệp Huyền trầm mặc, lão giả này chỉ cần dựa vào một thanh kiếm đã có thể suy đoán ra thực lực của nữ tử váy trắng!

Bạch phát lão giả nhẹ giọng nói: "Cho tới bây giờ, thiên địa này không hề thiếu cường giả."

Nói xong, hắn ta trả kiếm của nữ tử váy trắng lại cho Diệp Huyền: "Cấp bậc kiếm này của ngươi quá cao, ta không thể động vào. Trong bốn thanh kiếm còn lại của ngươi có hai thanh kiếm bị phong ấn.”

Diệp Huyền nhìn về phía kiếm của Tiểu Thất và thanh kiếm màu đen kia: "Là hai thanh này sao?"

Bạch phát lão giả gật đầu: "Hai thanh kiếm này có sức mạnh đặc biệt, nhưng phần lớn sức mạnh đã bị phong ấn, chờ ta giải phong ấn cho ngươi.”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía thanh Thiên Tru kiếm kia: "Ngươi có muốn làm cho thanh kiếm này trở nên siêu cường đại hơn không?"

Diệp Huyền ngây người, sau đó nói: "Siêu cường đại là có ý gì?"

Bạch phát lão giả cười nói: "Chính là kiểu rất lợi hại. Nhưng ta cần nguyên liệu, ngươi phải tự mình đi lấy.”

Diệp Huyền hỏi: "Nguyên liệu gì?"

Bạch phát lão giả nhìn Diệp Huyền, "Vảy Chúc Long!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận