Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 593: Một Kiếm Kinh Khủng

Mọi người nhìn về phía mỹ phụ, mỹ phụ cười nói:

- Mọi người nghĩ nhiều, hắn gây rối, vì sao hắn có thể gây rối? Bởi vì hắn có bản lĩnh! Hơn nữa, lúc người này tiến vào nội viện, là Nam Sơn trêu chọc hắn trước, hắn mới đánh nhau với Nam Sơn, mà ngoại trừ Nam Sơn, các ngươi có nhìn thấy hắn chủ động trêu chọc người khác hay không? Không chỉ như thế, theo ta được biết, hiện tại có mười mấy người đi theo hắn, ngay cả Minh Khôn một trong tứ đại yêu nghiệt cũng đi theo hắn, điều này cũng chứng minh, hắn vẫn có mị lực cá nhân nhất định.

Cách đó không xa, lão giả kia cười khổ:

- Huệ Tâm đạo sư, vậy ngươi có từng nghĩ qua, hắn ở bên ngoài gây sự như vậy, sẽ trêu chọc rất nhiều kẻ địch cho Đạo Nhất học viện ta.

Đạo sư tên là Huệ Tâm lãnh đạm nói:

- Chư vị, thứ cho ta nói thẳng, học viên có thể kiếm chuyện không đáng sợ, đáng sợ là Đạo Nhất học viện ta không có học viên biết kiếm chuyện!

Nghe vậy, thần sắc đám người có chút ngưng trọng.

Không có học viên biết kiếm chuyện!

Viện trưởng không ở đây, hiện tại mọi chuyện đều do Đại trưởng lão làm chủ.

Lão giả hỏi:

Đây cũng là lý do vì sao người mới trọng yếu nhất một đời này!

- Tạm thời cứ xem trước đi.

Nếu thế hệ tuổi trẻ không có người, nói chuyện cũng không dám!

- Ngăn cản? Làm sao ngăn cản? Hiện tại, cho dù tiểu tử kia nguyện ý rời đi, Tiên Kiếm Tông cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Lời này có nghĩa là học viện không có người.

- Không ngăn cản?

Bởi vì thế hệ tuổi trẻ đại biểu cho tương lai!

Bất kỳ một thế lực nào, cũng phải có nội tình cường đại chống đỡ, thế nhưng, thế hệ tuổi trẻ cũng phải có người.

Đại trưởng lão yên lặng một lát, sau đó nói:

- Đi thôi, đi xem một chút!

Trong điện, mọi người không nói gì, đều nhìn về phía Đại trưởng lão.

...

Đại trưởng lão lãnh đạm nói:

Nói xong, hắn đứng lên:

Đúng lúc này, có người kinh hô:

Hai nam một nữ đi lên lôi đài, ba người tuổi tác cũng không lớn, hai mươi tuổi.

Bởi vì ba người này đều là Kiếm Tiên, hơn nữa, đều chỉ có hai mươi tuổi!

Dưới lôi đài, đám người tách ra, hơn một trăm đệ tử Tiên Kiếm Tông đi tới dưới lôi đài.

- Nghĩ đến ba vị chính là yêu nghiệt Tiên Kiếm Tông! Không biết xưng hô thế nào?

Tiên Kiếm thành.

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi không có tư cách biết tên của ta!

Nam tử cầm đầu lắc đầu:

Nhìn thấy nhiều đệ tử Tiên Kiếm Tông như vậy, Diệp Huyền nheo mắt, làm lớn chuyện rồi a!

Nam tử cầm đầu nhìn thoáng qua hai bức biểu ngữ của Diệp Huyền, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:

- Khẩu khí này của người, rất lớn a!

Diệp Huyền ngượng ngập cười cười:

- Bắc Vực tam kiếm!

Trong thế hệ tuổi trẻ Bắc Vực, có nhiều người khá nổi danh, Bắc Vực tam Kiếm Tiên này chính là ba vị tương đối nổi danh trong số đó.

Bắc Vực tam Kiếm Tiên!

- Là Bắc Vực tam Kiếm Tiên!

- Vậy thì bắt đầu a? Ba vị người nào tới trước? Hay là cùng lên đi?

Cùng lên đi?

Nghe Diệp Huyền nói một câu này, giữa sân lập tức một mảnh xôn xao.

- Hắn nghĩ hắn là ai? Cùng lên đi? Hắn điên rồi sao?

- Thật sự quá cuồng vọng! Cả đời này lão tử cũng chưa từng thấy qua người nào cuồng vọng như vậy!

- Đây là dốt nát...

"..."

Trên lôi đài, nghe Diệp Huyền nói, vẻ mặt ba người đều có chút khó coi!

Nam tử cầm đầu lại khẽ cười, hắn khẽ lắc đầu:

Nơi xa, trong âm thầm, lão giả bên cạnh Lý Thanh mỉm cười:

Tất cả có 30 chuôi kiếm Thiên giai!

Dường như nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu nhìn về phía hai người một nam một nữ ở một bên kia, hai người trầm mặc một chớp mắt, sau đó bấm tay một cái, hai mươi chuôi kiếm Thiên giai xuất hiện trên lôi đài cách đó không xa.

30 chuôi kiếm Thiên giai, hắn cũng không có!

Nam tử yên lặng.

- Cược sao?

- Quá ít! Ta thua thiệt, dù sao, nếu ngươi thua, chẳng qua là mất đi mười chuôi kiếm mà thôi, mà nếu ta thua, đó là phải mất mặt.

Nam tử lãnh đạm nói:

- Vậy ngươi muốn mấy thanh!

Diệp Huyền dựng lên ba ngón tay:

- 30 thanh! Nếu ta thua, ta không chỉ ăn hết hai bức biểu ngữ, ta còn quỳ dưới núi Tiên Kiếm Tông ngươi một năm!

Quỳ một năm!

Nghe vậy, nam tử trước mặt Diệp Huyền lập tức hơi híp lại hai mắt:

- Xem ra, ngươi hết sức tự tin vào bản thân!

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền nhìn ba thanh kiếm kia, sau đó lắc đầu:

- Tăng lớn tiền đặt cược, nếu ngươi thua, nuốt hai bức biểu ngữ này vào, không chỉ như thế, còn phải đến dưới núi Tiên Kiếm Tông ta, quỳ một tháng.

Nam tử cầm đầu nhìn Diệp Huyền:

Đều là Thiên giai!

Nói xong, hắn vung lên tay phải, mười chuôi kiếm xuất hiện ở một bên lôi đài.

- Dùng một đánh ba? Ngươi biết rõ chúng ta sẽ không lấy ba đánh một, lại còn nói ra một câu này, tâm cơ này...

- Lúc đối đầu ngoại địch, bọn hắn có thể đoàn kết... Có khả năng!

Lý Thanh cũng khẽ gật đầu, người một nhà có khả năng cạnh tranh với nhau, thậm chí là nội đấu, nhưng nếu đến lúc gặp phải ngoại địch còn muốn nội đấu mà không chịu đoàn kết, loại người này, cho dù là yêu nghiệt, tông môn cũng sẽ không cần!

Trên lôi đài nơi xa, nam tử trước mặt Diệp Huyền nhìn về phía Diệp Huyền:

- Bắt đầu đi?

Diệp Huyền cười nói:

- Bắt đầu!

Thanh âm vừa dứt, nam tử mở ra lòng bàn tay, một thanh kiếm đột nhiên ngưng tụ mà thành từ trong lòng bàn tay của hắn, cùng lúc đó, toàn bộ lôi đài đột nhiên xuất hiện một cỗ kiếm ý!

Kiếm Tiên!

Nhìn thấy một màn này, phía dưới lập tức sôi trào lên!

Trên lôi đài, Diệp Huyền cũng khẽ gật đầu, người trước mắt này, từ kiếm ý và với khí thế mà xem, xác thực rất mạnh.

Không dám chủ quan, một hộp kiếm xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, cùng lúc đó, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm!

Đại Địa Chi Kiếm!

Đối với người trước mắt, hắn cũng không dám khinh thường!

Nam tử đột nhiên bước ra phía trước một bước, bước ra một bước này, cả người hắn trực tiếp mờ đi, mà nơi xa, vẻ mặt Diệp Huyền bỗng nhiên biến đổi, bởi vì trước mặt hắn, xuất hiện nhiều điểm kiếm quang, những điểm kiếm quang này tựa như cây kim nhỏ, đều trực chỉ yếu hại của hắn!

Diệp Huyền đột nhiên giẫm chân phải một cái, kiếm trong tay đột nhiên bổ ra phía trước.

Chỉ là một kiếm đơn giản!

Một kiếm này trảm ra, vô số đại địa chi lực từ bên trong kiếm lập tức đổ ra.

Oanh!

Lôi đài dưới chân hai người trực tiếp sụp đổ!

Cùng lúc đó, hai bóng người liên tục lùi lại, chính là Diệp Huyền và nam tử.

Chiến trường của hai người mở rộng!

Hai người dừng lại gần như cùng một lúc, mà ngay một khắc khi Diệp Huyền dừng lại, trong hộp kiếm sau lưng hắn, vô số chuôi kiếm đột nhiên chém bay ra, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã chém bay tới trước mặt nam tử kia.

Nhìn thấy những chuôi kiếm này, sắc mặt nam tử đại biến, không dám khinh thường, hai tay của hắn đột nhiên đè ép ra phía trước, trong nháy mắt, vô số kiếm khí bắn ra từ trong lòng bàn tay của hắn.

Ầm ầm!

Giữa sân, vô số kiếm khí bay vụt, mọi người xung quanh hoảng hốt, liên tục lùi lại, căn bản không dám tới gần hai người.

Mà ở ngay bên trong luồng kiếm khí này, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên tới đỉnh đầu nam tử, sau một khắc, một đạo kiếm khí tàn nhẫn trảm xuống từ trên không, một kiếm có tốc độ cực nhanh.

Nhìn thấy một màn này, đồng tử của nam tử khẽ co rụt lại, sau một khắc, hai tay của hắn đột nhiên hợp lại, vừa hợp lại, hai thanh cự kiếm đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, cùng lúc đó, hai thanh cự kiếm này kẹp lại, trực tiếp kẹp lấy một kiếm của Diệp Huyền!

Nhưng dưới chân hắn, đại địa trực tiếp nổ tung!

Bởi vậy, rất rõ ràng, một kiếm này kinh khủng cỡ nào!

Nhưng mà, nam tử vẫn mạnh mẽ gánh vác một kiếm này!

Mà lúc này, Diệp Huyền đã thối lui ra bên ngoài mấy trượng, thế nhưng kiếm trong tay hắn đã biến đổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận