Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 450: Lục Tôn Chủ Tới

Hộ Giới minh!

Trong đại điện, Lục tôn chủ ngồi trên ghế, hai mắt khép hờ, quanh người tản ra một cỗ khí tức như có như không.

Không biết qua bao lâu, Mạc Tu đi tới, hắn nhìn qua Lục tôn chủ, trầm giọng:

- Đã xác nhận, Diệp Huyền ở Thương Kiếm tông, dùng tên giả An Diệp!

Lục tôn chủ mở mắt:

- Trần lão nhi kia có biết thân phận của hắn?

Mạc Tu trầm giọng nói:

- Cái này thì không rõ, nhưng theo ta nghĩ, hẳn là hắn đã đoán được!

Lục tôn chủ cười lạnh một tiếng:

Ân oán giữa Hộ Giới minh cùng Thương Kiếm tông thế nào, không ai không biết!

Mạc Tu nhíu mày:

Nghe vậy, sắc mặt Mạc Tu hơi trầm xuống.

Lục tôn chủ lãnh đạm nói:

Nhưng nếu Hộ Giới minh tìm Thương Kiếm tông đòi người, Thương Kiếm tông chắc chắn sẽ không cho, không chỉ không cho, ngược lại sẽ còn khiến Diệp Huyền lần nữa chạy trốn!

Nói tới đây, hắn hơi do dự một chút, nhìn Lục tôn chủ:

Phải biết, năm đó, Thương Giới Kiếm chủ đánh chết tươi một vị tôn chủ của Hộ Giới minh!

- Trực tiếp đòi, bọn hắn sẽ tuyệt đối không cho! Hơn nữa, còn sẽ đánh rắn động cỏ, để Diệp Huyền kia lần nữa chạy trốn!

- Vì sao chúng ta không trực tiếp tới Thương Kiếm tông đòi người?

- Ân oán giữa Hộ Giới minh cùng Thương Kiếm tông thế nào, không phải ngươi không biết, mặc dù đã qua ngàn năm, nhưng mối nhục năm đó, Hộ Giới minh ta há có thể quên? Mà tổ sư Thương Giới Kiếm chủ của Thương Kiếm tông bọn hắn càng nói rõ, dù Thương Kiếm tông có chết hết, cũng tuyệt không thỏa hiệp với Hộ Giới minh! Ta muốn, buọc Thương Kiếm tông khai chiến với chúng ta!

- Việc này hơi chút khó làm!

- Vì sao không cho?

Hộ Giới minh không sợ Thương Kiếm tông, nhưng Thương Kiếm tông cũng không sợ Hộ Giới minh. Nếu trong thời điểm bình thường, muốn đánh thì đánh, nhưng hiện tại, Hộ Giới minh muốn đoạt bản nguyên Thanh châu, lúc này khai chiến với Thương Kiếm tông, kế hoạch chính kia sẽ bị đảo loạn!

Ngàn năm qua, hai bên vẫn nước sông không phạm nước giếng!

Mạc Tu lắc đầu:

Nói xong, hắn đứng bật dậy:

Nói tới đây, hắn nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nheo mắt:

Phải biết, hiện Diệp Huyền đã đạt tới Kiếm hoàng!

Đại điện yên tĩnh, một hồi sau, Lục tôn chủ đột nhiên nói:

Càng trì hoãn, vấn đề lại càng lớn!

Thương Kiếm tông, không phải là Bắc Hàn tông, dọa một cái là có thể làm được!

Lục tôn chủ trầm mặc.

- Trừ hắn thế nào?

Nghe Lục tôn chủ nói, Mạc Tu trầm giọng:

- Trước cứ kệ Diệp Huyền này, để Ma tông cùng Quỷ tông tắc tốc độ đi…

Nếu Diệp Huyền đạt tới Kiếm tiên, lúc đó, Hộ Giới minh muốn giết hắn, tuyệt không dễ dàng!

Hơn nữa, nếu như có thể giết, sợ là cũng phải bỏ ra cái giá khổng lồ!

Không thể trì hoãn!

- Không được, không thể mặc kệ Diệp Huyền này! Nếu để Thương Kiếm tông toàn lực bồi dưỡng hắn, lấy thiên phú của người này…

Sở dĩ Lục tôn chủ thay đổi quyết định, là bởi hắn đột nhiên nghĩ tới một việc, chính là tốc độ trưởng thành của Diệp Huyền!

Trừ Diệp Huyền!

- Trước trừ Diệp Huyền!

Trừ thế nào, thực sự đúng là một vấn đề!

Lúc này, Diệp Huyền đã đạt tới mức không dễ giết!

Đúng lúc này, Mạc Tu đột nhiên nói:

- Ta có một kế!

Lục tôn chủ nhìn Mạc Tu, người sau đột nhiên nói:

- Ngươi thấy thế này được không…

Chừng nửa canh giờ sau, Mạc Tu rời đại điện.



Thương Kiếm tông, Vân Kiếm phong.

- Ngự Kiếm thuật, ta tốn không tới hai ngày, đã luyện thành Ngự Kiếm thuật, như vậy không phải thiên tài sao?

Diệp Huyền vỗ vỗ ngực:

- Sao lại hỏi thế?

Việt Kỳ hơi nghi hoặc:

- Việt sư tôn, có phải ta rất thiên tài hay không?!

Chừng một hồi sau, Việt Kỳ tới đỉnh núi, mà lúc này Diệp Huyền đã ngự kiếm đáp xuống trước mặt nàng, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

Ông!

Một tiếng kiếm minh vang vọng, kiếm dưới chân liền hóa thành một đạo kiếm quang bay đi, tốc độ rất nhanh, chỉ một chốc đã bay tới tầng mây thật dày.

Giờ khắc này, trái tim hắn có chút đập nhanh, quá kích thích!

Ngự Kiếm thuật!

Cuối cùng cũng học được Ngự Kiếm thuật!

Đối với hắn mà nói, sau này có thể không cần nhờ vân thuyền để di chuyển.

Diệp Huyền cũng không dừng lại, tiếp tục tu luyện, bởi hắn còn nhiều chỗ chưa thấu đáo!

Như Việt Kỳ nói, học được thì dễ, nhưng học tốt lại khó!

Hắn không chỉ học, còn phải học giỏi!

Thanh âm vừa dứt.

- Lên!

Ngoài trăm trượng, Diệp Huyền đột nhiên quát nhẹ:

Kiếm bắn ra, nháy mắt đã bay hơn trăm trượng!

Xùy!

Tại hậu sơn, hai tay Diệp Huyền kết ấn, một thanh kiếm đột nhiên bay ra, sau đó vững vàng đứng trước mặt hắn, Diệp Huyền nhảy lên thân kiếm, sua đó chỉ về trước.

Việt Kỳ nhìn Diệp Huyền, chân mày hơi nhíu lại:

- Hai ngày? Năm đó ta mất có một ngày!

Diệp Huyền im lặng, có điều hắn vẫn rất tin tưởng Việt Kỳ, bởi trong thời gian ở chung này, hắn biết Diệp Huyền vô cùng thực tế, sẽ không nói dối, có gì nói đó, mà nói cái gì thì sẽ quyết làm bằng được!

Lúc này, Việt Kỳ đột nhiên nói:

- Ta vừa xem ngươi ngự kiếm, có mấy chỗ còn thiếu sót. Như lúc ngự kiếm, tâm cảnh không được phập phồng không yên, ngươi lại có chút táo bạo, thói quen này, cần thay đổi!

Diệp Huyền vội nói:

- Ta hiểu!

Việt Kỳ lại nói:

- Ngự Kiếm thuật, có thể mượn phong thế, gió vốn vô hình, nhưng lại rất hùng hồn, có thể lợi dụng thật tốt…

Cứ như vậy, Việt Kỳ giảng giải một chút chi tiết cho Diệp Huyền, sau đó liền rời đi.

Việt Kỳ rời đi, Diệp Huyền lại bắt đầu tu luyện.

Giờ phút này hắn phát hiện, Ngự Kiếm thuật, kỳ thực cũng rất phức tạp.

Mà mục đích hắn tới Thương Kiếm tông, chính là vì ngự kiếm thuật, đương nhiên phải học cho tốt mới được, nếu không, không phải là đi một vòng vô ích sao?

Ngay khi Diệp Huyền khổ tu Ngự Kiếm thuật, một nam tử trung niên đột nhiên tới Thương Kiếm tông!

Người tới, chính là Lục tôn chủ của Hộ Giới minh!

Trần Bắc Hàn tự mình nghênh đón!

Trong điện, Trần Bắc Hàn nhìn Lục tôn chủ, cười nói:

- Không biết là ngọn gió nào dưa Lục huynh tới đây?

Lục tôn chủ nở nụ cười:

- Trần huynh, thực không dám giấu, hôm nay ta tới là có việc muốn nhờ!

Trần Bắc Hàn ra vẻ không vui:

- Có việc muốn nhờ gì chứ, Lục huynh có việc, cứ nói một tiếng là được!

Lục tôn chủ cười nói:

- Nếu Trần huynh nói thế, ta cũng không khách khí! Nghe nói, quý tông mới nhận một đồ đệ, tên là An Diệp, đúng không?

- An Diệp?

Trần Bắc Hàn ngây cả người, sau đó quay đầu nhìn Thương Huyền cách không xa:

- Có sao?

Thương Huyền khẽ gật đầu:

- Có!

Trần Bắc Hàn nhìn Lục tôn chủ, Lục tôn chủ cười nói:

- Có thể để hắn tới đây gặp một chút?

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Đương nhiên là không thành vấn đề!

Chỉ một chốc, Diệp Huyền tới đại điện.

Vừa thấy Lục tôn chủ, Diệp Huyền thầm run lên, quả nhiên, đối phương đã đoán được thân phận của hắn.

Trần Bắc Hàn nhìn Diệp Huyền, cười nói:

- An Diệp, vị Lục tôn chủ này muốn gặp ngươi!

Diệp Huyền nhìn Lục tôn chủ:

- Lục tôn chủ, có việc mời nói, ta còn nhiều việc cần làm!

Nghe vậy, Thương Huyền không nhịn được bật cười.

Trần Bắc Hàn cũng lắc đầu cười một tiếng:

- Tiểu tử này, lễ phép một chút, người trước mắt ngươi, là Lục tôn chủ của Hộ Giới minh!

Lục tôn chủ nhìn Diệp Huyền một chốc, sau đó cười nói:

- An tiểu hữu quả là kỳ tài ngút trời, tuổi nhỏ đã có thành tựu như thế, khó được, khó được!

Nói xong, hắn lại mỉm cười:

- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không chết yểu, một khi chết yểu, dù có yêu nghiệt hơn nữa, cũng chỉ là một cỗ thi thể mà thôi!

Lời vừa ra, không khí lập tức trở nên khẩn trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận