Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 552: Tuyệt Không Thể Mưu Lợi

Lão giả gắt gao nhìn nữ tử, một hồi sau đột nhiên cười:

- Độc Cô Huyên, lão phu không tranh miệng lưỡi với ngươi. Hôm nay tới đây, chỉ muốn nói cho ngươi biết, chúng ta đã tìm được hạ lạc của hai tên nghiệt chướng kia, không lâu nữa, ba người nhà các ngươi sẽ được đoàn tụ.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Sau lưng, nữ tử đột nhiên nói:

- Trên người huynh muội hắn, cũng có huyết mạch Độc Cô gia ta!

Lão giả dừng bước, cười lạnh:

- Nghiệt chướng lại có huyết mạch Độc Cô gia, chính là vũ nhục Độc Cô gia!

Nói xong, lão lập tức biến mất.

Một học viên đột nhiên nói:

- Thế nào, không giống các ngươi nghĩ?

Mà hai bên, chính là những người cùng hắn đi tới, mà hiện tại, tất cả đều đang tò mò đánh giá bốn phía.

Phong Cảnh lãnh đạm nói:



Phong Cảnh lãnh đạm nói:

Trên trụ, nữ tử chậm rãi khép hai mắt, một hồi sau mới khẽ lẩm bẩm:

Đám người cùng gật đầu.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền mở hai mắt, giờ khắc này hắn đã đứng trên một đỉnh núi, sau lưng là vách núi, sâu không thấy đáy.

- Huyền nhi… Linh nhi…

- Phong đạo sư, đây là ngoại viện?

Đám người cùng gật.

Rất nhanh, mọi người cùng ngẩng đầu nhìn nơi xa, trên một sườn núi nhỏ, có một dãy trúc gian, chừng hơn ba mươi gian nhà tách biệt, có lớn cũng có nhỏ.

Phong Cảnh lãnh đạm nói:

Ngoại viện của Đạo Nhất học viện này, thực sự quá đơn sơ!

- Nhìn thấy những tòa trúc gian kia không?

Ngay khi Phong Cảnh rời đi, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện, nam tử trung niên mặc một bộ ma bào rộng thùng thình, tóc dài xõa vai, trên người tản ra một mùi rượu gay mũi.

Nói xong, lão quay người biến mất.

Lúc này, một học viên đột nhiên nói:

Nói xong, lão liếc mắt nhìn một vòng:

Chúng học viện đưa mắt nhìn nhau.

- Các ngươi nhất định phải dùng thực lực bản thân để tạo một trúc gian cho bản thân, về phần tại sao phải làm vậy, rất nhanh các ngươi sẽ biết.

Đám người cũng lập tức chú ý theo.

Dưới vách, có rất nhiều trúc.

Một bên, Hách Liên Tiên đột nhiên quay người đi tới vách núi, nàng cúi người nhìn lại, lập tức cau mày.

- Từ giờ phút này, các ngươi chính là học viên ngoại viện Đạo Nhất học viện ta, có điều, tất cả chỉ là tạm thời, bởi các ngươi có thể ở lại đây bao lâu, còn không thể nói chắc được. Tiếp đó, Võ Nguyên đạo sư sẽ tiếp đãi các ngươi, chúc các ngươi may mắn.

- Võ đạo sư, làm thế nào để tạo được trúc gian?

Võ Nguyên cũng không quay đầu:

- Tự nghĩ biện pháp!

Võ Nguyên đạo sư?

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Trong ba ngày, kiến tạo một tòa trúc gian cho bản thân, nếu không được, lập tức dọn đồ cút khỏi đây!

Võ Nguyên nhìn đám người Diệp Huyền:

Lúc này, một tên nam tử đột nhiên nhảy xuống, rất nhanh đã bám vào vách đá, một tay nắm lấy thân trúc, đang muốn nhảy lên, đúng lúc này một đạo hắc ảnh từ dưới đáy vực phóng lên, nam tử biến sắc, vội lui lại, nhưng tốc độ hắc ảnh kia lại quá nhanh, chớp mắt đã đuổi tới trước mặt hắn!

Oanh!

Một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên!

Dưới ánh mắt đám người, hắc ảnh kia biến mất, cùng với đó, tên nam tử kia cũng không còn!

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt cả đám đều trở nên ngưng trọng.

Bởi tới hiện tại, không ai trong bọn hắn thấy được chân diện mục của hắc ảnh kia!

Diệp Huyền cũng có chút ngưng trọng, tốc độ của hắc ảnh kia quá nhanh, nhanh tới mức khiến hắn kiêng kỵ!

Xem ra, muốn dựng trúc gian cũng không dễ!

Mà trong ba ngày, hắn nhất định phải kiến tạo được một trúc gian!

Oanh!

Trên không, Diệp Huyền cầm kiếm chém xuống, một đạo kiếm quang như tuyết tàn nhẫn bổ xuống.

Ngay khi tám người nhảy xuống, hắc ảnh kia lần nữa phóng lên, tốc độ cực nhanh!

Hai người thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy xuống vách núi, mà tám người sau cũng nhảy xuống theo.

- Không thành vấn đề!

Hách Liên Tiên gật nhẹ:

Diệp Huyền cười nói:

- Võ đạo sư cũng không nói không thể liên thủ!

Nam tử kia nghĩ một chút, nói:

- Cũng đúng!

Nói xong, hắn đưa mắt nhìn đám người còn lại:

- Các ngươi thấy thế nào?

Rất nhanh, tất cả cùng gật đầu, không ai có ý kiến.

Diệp Huyền gật nhẹ, sau đó nhìn Hách Liên Tiên:

- Ngươi với ta đánh trận đầu?

- Có thể liên thủ sao?

Đám người đưa mắt nhìn nhau, lúc này, một tên nam tử đột nhiên nói:

- Giờ chúng ta có mười người, thế này đi, tám người đối phó hắc ảnh dưới đáy vực, hai người đi lấy trúc. Như vậy, tất cả đều được an toàn.

Đám người nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền liền cười nói:

- Chúng ta cùng hợp lực?

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó bước lên:

Hắc ảnh kia bị mạnh mẽ cản lại, nhưng ngay lập tức, hắc ảnh kia đột nhiên phân tán ra, một đầu dị thú dữ tợn xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Đầu như sắn, thân như chó, diện mão dữ tợn.

Đầu dị thú này gào thét với Diệp Huyền, sau đó đột nhiên vọt tới, tốc độ nhanh chóng, còn nhanh hơn cả chớp giật, dù là Diệp Huyền cũng chỉ có thể nhìn thấy một quỹ tích mơ hồ.

Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, một đạo hắc tiên đột nhiên đã tới đỉnh đầu dị thú kia.

Bành!

Dị thú lập tức bị một tiên đánh xuóng, mà đám người khác cũng dồn dập xuất thủ, dị thú lập tức bị áp chết gắt gao, mà hai người khác thì điên cuồng chặt trúc.

Nhưng cũng không lâu lắm, từ đáy vực truyền tới một tiếng gầm chói tau, rất nhanh, hơn ba mươi đoàn hắc ảnh từ dưới vọt lên.

Nhìn thấy cảnh này, đám người Diệp Huyền liền biến sắc, vội dồn dập lui lại, rất nhanh đã cùng trở lại đỉnh núi, mà những dị thú kia cũng không đuổi lên, chỉ gắt gao nhìn đám Diệp Huyền, phát ra từng tiếng gầm rít chói tai.

Diệp Huyền đổ mồ hôi lạnh, đám Yêu thú này có vẻ hơi nhiều a.

Đạo Nhất học viện này, sao lại có nhiều Yêu thú cường đại tới vậy?

Chỉ một chốc, đám Yêu thú lại trở lại đáy thâm uyên, nhìn thấy cảnh này, đám người liền thở nhẹ một hơi.

Đúng lúc này, một thanh âm giễu cợt từ sau truyền tới:

- Liên thủ? Các ngươi biết liên thủ, chẳng lẽ đám Yêu thú kia không biết liên thủ?

Đám người quay đầu nhìn lại, một nam tử đang đi tới chỗ bọn hắn, người này chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ bạch bào, trong tay nắm trường thương.

Nam tử này nhìn qua đám người Diệp Huyền:

- Với các ngươi, đây là một bài kiểm tra, mà với đám Yêu thú, đây cũng là một hồi rèn luyện. Các ngươi liên thủ, chúng nó cũng liên thủ, hơn nữa chúng nó còn đông hơn các ngươi! Ở đây, muốn mưu lợi? Tuyệt không thể nào!

Nói xong, hắn thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy xuống vách núi, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã bám lấy vách núi, tay phải cầm thân trúc, chân trái đạp nhẹ, lập tức phóng lên, đúng lúc này một đạo hắc ảnh bắn lên, tàn nhẫn vọt tới.

Nam tử cười lạnh, tay trái nắm trường thương ném xuống.

Oanh!

Dị thú kia lập tức bị một thương đánh trở lại, mà nam tử kia, cũng đã xuất hiện trước mặt đám Diệp Huyền. Tay trái khẽ vẫy, một thanh trường thương phá không lao lên, cuối cùng vững vàng rơi vào trong tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận