Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 632: Thực Lực Tiểu Yêu Thú

Sau khi khí tức âm trầm kia xuất hiện, Diệp Huyền không có ngăn cản, trực tiếp để khí tức kia ập vào người hắn.

Ầm!

Diệp Huyền bị đánh bay, nhưng mà, khí tức kia cũng ập vào người tiểu yêu thú, nhưng mà con tiểu yêu thú kia không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại, cỗ khí tức của Độc Cô Phong trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.

Nơi xa, Độc Cô Phong sửng sốt.

Diệp Huyền lại đề phòng dẫn theo Độc Cô Huyên cùng với Diệp Linh lui sang một bên.

Lúc này, con tiểu yêu thú kia đột nhiên mở mắt.

Tròng mắt của nó chỉ có màu đen nhánh!

Tiểu yêu thú trực tiếp nhìn về phía Độc Cô Phong, vẻ mặt Độc Cô Phong thay đổi, trực giác nói cho hắn biết con yêu thú trước mắt rất nguy hiểm!

- Tâm tư rất nhiều, đáng tiếc, cũng không có ích lợi gì.

Tay phải của Diệp Huyền nắm chặt chuôi kiếm bên hông, thực lực Độc Cô Phong trước mắt còn mạnh hơn Độc Cô Liên không biết bao nhiêu lần.

Bởi vì tầng thứ chín này, hắn chưa từng tới bao giờ.

Mạnh!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền sửng sốt, tại sao con yêu thú này không động thủ?

Diệp Huyền tiến lên phía trước một bước, sau đó rút kiếm chém xuống, một kiếm này trảm ra, dường như không khí bị chém đứt, phát ra âm thanh chói tai.

Vô cùng nguy hiểm!

Dùng Vô Địch Kim Thân hoặc là Chư Thần bộ có lẽ có thể ngăn cản một ít, với tình huống của hắn hiện tại, hoàn toàn không thể ngăn được!

Độc Cô Phong thở dài một hơi, đối diện với con yêu thú không rõ lai lịch kia, hắn vô cùng kiêng kỵ.

Độc Cô Phong nhìn chằm chằm vào con yêu thú kia, mà con yêu thú kia cũng đang nhìn hắn, rất nhanh, hai mắt con yêu thú kia chậm rãi đóng lại.

Nói xong, hắn cách không kéo Diệp Huyền, một trảo này, một cỗ lực lượng thần bí trực tiếp bao phủ lên thân thể Diệp Huyền.

Độc Cô Phong nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sát ý trong mắt dâng trào.

Độc Cô Phong quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

Yêu nghiệt!

Vào lúc này, ngăn không được, cũng phải ngăn!

Nhưng mà, kiếm của Diệp Huyền còn chưa chém xuống, thân thể hắn đã bay ngược về phía sau, cuối cùng đụng mạnh vào vách tường.

Cho dù người trước mặt là cháu ngoại của hắn!

Phải chết!

- Huyền môn cấm thuật!

Vô cùng yêu nghiệt!

Bên ngoài, Diệp Huyền ngây người, sau một khắc, hắn trực tiếp ôm muội muội lao thẳng vào Vô Gian luyện ngục.

Mặc dù chỉ giao thủ với Diệp Huyền một hiệp, nhưng hắn lại phát hiện, đúng như Độc Cô Minh nói, Diệp Huyền trước mặt quả nhiên là yêu nghiệt.

Diệp Huyền nói:

- Hà tất trở về chịu chết? Mang theo muội muội rời đi, dốc lòng tu luyện mười năm, lúc trở lại, Độc Cô gia Cổ gia gì đó đều là mây khói.

Lúc này, giọng nói của Giản Tự Tại vang lên:

Phải biết, dưới tình huống bình thường, cường giả Phá Không cảnh ở chỉ là sâu kiến trong mắt hắn, nhưng mà, Diệp Huyền lại có thể ngăn cản một kích này.

Độc Cô Huyên không để ý tới Độc Cô Phong, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

- Mang theo muội muội của ngươi rời đi, rời xa Thiên Vực, rời xa nơi thị phi này.

Vừa dứt lời, tay ngọc của nàng điểm về phía Diệp Huyền, trong nháy mắt, dưới chân Diệp Huyền và muội muội Diệp Linh trực tiếp xuất hiện một quang trận, ngay sau đó, hai huynh muội đã xuất hiện ở bên ngoài Vô Gian luyện ngục.

Thiên tài yêu nghiệt như thế, nếu không chém giết, ngày sau nhất định sẽ là tai hoạ vô tận.

Nhìn thấy cảnh này, Độc Cô Phong cau mày, nói:

Bốn phía, không gian bắt đầu run rẩy.

Độc Cô Phong chậm rãi nắm chặt tay phải, trên nắm tay hội tụ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, Diệp Huyền muốn xuất thủ, Độc Cô Huyên ngăn cản trước mặt hắn, tay ngọc kết một thủ ấn kỳ lạ, ngay sau đó, một lá chắn thật mỏng xuất hiện trước mặt hắn, cùng lúc đó, trong tấm chắn này có vô số tia sáng tụ tập lại với nhau, sau đó tạo thành một vòng xoáy màu trắng nho nhỏ.

- Người đều đã chết, khi đó trở về giết sạch những người này thì có ý nghĩa gì?

Giản Tự Tại nói:

- Ngươi bây giờ đi về chịu chết, có ý nghĩa gì?

Diệp Huyền nói:

- Ít nhất không thẹn với lương tâm.

Nói xong, hắn đã ôm muội muội xuất hiện trong tầng thứ chín.

Vào lúc này, Độc Cô Phong cùng Độc Cô Huyên sắp giao thủ với nhau đều sửng sốt.

Lại trở về rồi?

Độc Cô Huyên nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

- Ai bảo ngươi…

Lúc này, tiểu yêu thú chạy tới trước mặt Diệp Huyền, nó cứ như vậy nhìn Diệp Huyền, nói:

Độc Cô Phong cau mày.

Xảy ra chuyện gì?

Nói đến đây, hắn đột nhiên quay đầu nhìn tiểu yêu thú. Bởi vì tiểu yêu thú đã đứng lên, nó đang nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

- Không có động tĩnh? Ngươi. . .

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng,

- Thật cho rằng ta dễ khi dễ hay sao?

Vừa dứt lời, hắn nhìn về phía tiểu yêu thú, hiện tại, con tiểu yêu thú kia đã mở to mắt.

Khốn kiếp, nó đang đang lẳng lặng nhìn bọn họ.

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó hai tay kết một thủ ấn, tiếp theo, hắn bắt đầu thì thầm:

- Thiên địa làm mắt ta, liếc mắt nhìn chư thiên. . .

Trong tháp, Giản Tự Tại: . . .

Diệp Huyền vừa dứt lời, kỳ thật cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Độc Cô Phong nhìn xem Diệp Huyền, nói:

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Độc Cô Phong cách đó không xa, người sau đang nhìn chằm chằm vào hắn.

- Tốt, có thể sống thì cùng sống, nếu không thể sống, mẫu tử chúng ta sẽ cùng chết.

Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, nàng mỉm cười, nói:

- Nếu có thể sống sót, vậy thì cùng sống, nếu không thể sống, cũng không có chuyện gì, ba người chúng ta sẽ chết tại nơi đây.

Diệp Huyền đi đến trước mặt Độc Cô Huyên, hắn đặt muội muội vào trong ngực Độc Cô Huyên, nói:

- Vì sao quay trở về!

Giọng nói khàn mà sắc bén, hơn nữa còn mang theo gợn sóng thần bí.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Sư phụ ta.

Giản Tự Tại: . . .

Sư phụ!

Tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:

- Nàng ở nơi nào.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta đã thông tri nàng, nàng sẽ nhanh chóng chạy tới nơi này. . . .

Nghe Diệp Huyền nói thế, sắc mặt tiểu yêu thú thay đổi hoàn toàn, nó đột nhiên gào lên:

- Ngươi bảo nàng tới làm gì?

Nói xong, nó liên tiếp lui về phía sau mấy bước.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta sắp bị người ta đánh chết, khẳng định phải gọi người đến giúp đỡ!

Con tiểu yêu thú đột nhiên quay đầu nhìn về phía Độc Cô Phong, người sau khiếp sợ, hắn đang muốn mở miệng, con tiểu yêu thú đột nhiên xông tới, trong nháy mắt, một cái miệng lớn đỏ như máu cắn về phía Độc Cô Phong.

Độc Cô Phong biến sắc, hắn không nghĩ tới con tiểu yêu thú này lại đột nhiên ra tay, hắn cũng phản ứng không chậm, vào lúc tiểu yêu thú ra tay, tay phải của hắn đột nhiên vung lên, một đám hắc quang xuất hiện, nhưng mà, hắc quang còn chưa tới gần miệng tiểu yêu thú đã biến mất không thấy đâu nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Độc Cô Phong khiếp sợ, chân phải của hắn đột nhiên giẫm một cái, thân thể trực tiếp nổ tung, ngay sau đó, một bóng đen bay ra khỏi tầng thứ chín.

Bỏ qua thân thể, bảo đảm linh hồn!

Độc Cô Phong vô cùng quả quyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận