Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1328: Huyết Nhân

Cản?

Cản như thế nào?

Bây giờ bọn họ hoàn toàn không dám xuất kiếm với Diệp Huyền!

Đúng lúc này, giọng nói của Kiếm Mộc vang lên một lần nữa: "Mở cái hộp đó ra!"

Hộp!

Phía dưới, một hắc bào lão giả do dự một chút, sau đó nói: "Đây là một trong số những con át chủ bài của Kiếm tông..."

"Mở ra!" Kiếm Mộc lên tiếng một lần nữa.

Hắc bào lão giả suy nghĩ một hồi rồi sau đó gật đầu, hắn ta bấm kiếm quyết, không lâu sau, mặt đất trước mặt Diệp Huyền đột nhiên vỡ ra, ngay sau đó có một cái hộp màu đen bay ra ngoài.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang nhìn cái hộp đó và nín thở.

Giữa sân, tất cả mọi người sửng sốt.

Lão giả không hề nghĩ nhiều, hắn ta nhấn tay một cái, chiếc hộp màu đen đó trực tiếp mở ra.

Tiểu gia hỏa màu trắng?

Trải qua nhiều năm như vậy, Kiếm tông chưa từng dùng tới nó, nhưng mà giờ phút này, bọn họ không thể không dùng!

Lúc này, nàng đột nhiên mở hai mắt ra nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, khi thấy Diệp Huyền, ánh mắt của nàng lập tức trợn lên, giật mình một cái, sau đó xoay người chạy.

Nhìn cái hộp này, trong mắt hắc bào lão giả cũng tràn đầy vẻ khó hiểu.

Tổ sư Kiếm tông để lại con át chủ bài chính là một tiểu gia hỏa?

Rốt cuộc thì bên trong đó sẽ là thứ gì?

Đây là một trong số ba con át chủ bài mà năm đó tổ sư Kiếm tông để lại, nói nếu như Kiếm tông gặp phải nguy cơ thì có thể mở nó ra, thứ này có thể giải quyết nguy cơ của Kiếm tông!

Một lát sau, một tiểu gia hỏa lông xù màu trắng từ trong đó chậm rãi bò ra...

Chạy?

Trong hộp có một đạo bạch quang bay ra nhưng không có động tĩnh.

Chạy nhanh như vậy?

Sau khi tiểu gia hỏa này ra ngoài, nàng dụi hai mắt nhập nhèm, sau đó chống cái lưng mệt mỏi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Hắc y lão giả: "...”

Tiểu gia hỏa màu trắng bay tới trước mặt Diệp Huyền, bên kia hắc y lão giả do dự một chút, sau đó nói: "Tôn hạ, người này xông vào Kiếm tông ta, giết Kiếm tông ta..."

Mà Diệp Linh trên lưng cũng không thể nói là nhận ra, mà chỉ có thể nói là một sợi chấp niệm sau cùng của hắn!

Mà đúng lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng đó đột nhiên ngừng lại, nàng quay người nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, chớp mắt vài cái, sau đó lại đột nhiên nhớ tới tại sao mình lại sợ?

Nhìn thấy một màn này, cách đó không xa, bọn người Kiếm tông mừng như điên!

Các cường giả Kiếm tông đều hơi hoang mang.

Tiểu gia hỏa màu trắng dùng một kiếm ngăn cản Diệp Huyền, sau đó nàng cũng không hề phản kích mà vuốt trái nhẹ nhàng vung lên, một cỗ linh khí màu trắng bao phủ lấy Diệp Huyền, bị cỗ linh khí màu trắng này bao phủ xuống, luồng lệ khí và sát ý trên người hắn dần dần tiêu tan mất!

Lúc đầu, bọn họ còn tưởng rằng tiểu gia hỏa đáng yêu này đi ra ngoài là để bán manh nhưng bây giờ xem ra cũng có thực lực cả!

Chặn được rồi!

Đó không phải là hắn!

Nhìn thấy Diệp Huyền xuất kiếm, tiểu gia hỏa màu trắng trừng mắt nhìn, ngay sau đó, nàng vung lên bộ vuốt nhỏ tới, một thanh kiếm màu trắng xuất hiện trong móng vuốt của nàng, sau đó, trước mặt mọi người, nàng giơ kiếm chặn lại.

Ầm!

Một kiếm này, nàng trực tiếp chặn lại được!

Tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên duỗi ra một cái móng vuốt nhỏ ra hiệu cho hắc y lão giả yên tĩnh.

Không đúng, ngoại trừ Diệp Linh mà hắn đang cõng trên lưng ra, ai hắn cũng không nhận ra ai hết!

Hắn lúc này ai cũng không nhận ra cả!

Tiểu gia hỏa màu trắng nhìn Diệp Huyền, ở trước mặt nàng, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm trảm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, chúng cường giả Kiếm tông đang có mặt ở đây sửng sốt thêm lần nữa.

Làm cái gì vậy?

Thời gian dần trôi qua, màu đỏ trong mắt Diệp Huyền cũng rút đi, khôi phục lại chút tỉnh táo.

Khi khôi phục được chút tỉnh táo, trong một cái chớp mắt đó, Diệp Huyền ngẩn ngơ, rất nhanh, hắn dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên buông Diệp Linh trên lưng xuống, khi thấy Diệp Linh không khí tức, trong nháy mắt mặt hắn lại vặn vẹo hẳn đi, hắn xoay người nhìn về phía những cường giả Kiếm tông đó.

Ầm!

Một đạo huyết quang từ trong cơ thể hắn quét ra!

Vừa khôi phục một chút tỉnh táo, trong nháy mắt đã lại trở về như cũ.

Huyết mạch chi lực điên cuồng bộc phát ra lần nữa!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tiểu gia hỏa màu trắng trừng mắt nhìn, sau đó vội vàng vung móng vuốt nhỏ, không lâu sau, Diệp Huyền đã bị vô số bạch quang bao phủ, mà giữa những bạch quang này lệ khí và sát khí trên người Diệp Huyền lại bị áp chế xuống một lần nữa!

Khi trong mắt Diệp Huyền khôi phục lại tỉnh táo thì tiểu gia hỏa màu trắng vội vàng bay đến trước mặt Diệp Linh, nàng chỉ vào Diệp Linh, sau đó chỉ vào mình.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền sửng sốt một chút, sau đó khàn giọng nói: "Ngươi... ngươi có ý gì... . ."

Tiểu gia hỏa trông về phía Diệp Linh, nàng nhìn một lúc, không lâu sau trong mắt của nàng lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó nàng dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng đặt lên trên đỉnh đầu của Diệp Linh, vô số tử khí màu tím sậm từ móng vuốt nàng phun ra ngoài, không lâu sau, Diệp Linh bị những tử khí này bao phủ.

Diệp Huyền nhìn Diệp Linh trước mặt, thân thể lại có chút dao động.

Một lát sau, Diệp Linh vẫn không có một chút động tĩnh nào cả!

Tiểu gia hỏa màu trắng hơi cau mày, trong đôi mắt to của nàng có chút nghi hoặc.

Đúng lúc này, trong mắt của Diệp Huyền đang đứng bên cạnh đột nhiên trở nên hoàn toàn tĩnh mịch: "Không thể nào..."

Nói xong, hắn nhìn về phía tiểu gia hỏa màu trắng: "Đợi chút nữa chôn ta và muội muội của ta cùng một chỗ!"

Vừa nói dứt câu…

Ầm!

Trong nháy mắt Diệp Huyền đã biến thành một huyết nhân, sau đó hắn quay người hóa thành một đạo kiếm quang đỏ như máu xông về phía đám cường giả Kiếm tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận