Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1471: Lý huynh đang uy hiếp ta sao?

Thất sắc phù lục!

Giờ khắc này, cơ thể Thẩm Tinh Hà cũng bắt đầu run lên.

Đã bao nhiêu năm?

Kể từ sau tổ sư của Phù Văn tông, đã không còn ai có thể vẽ ra được thất sắc phù lục, mà bây giờ rốt cuộc cũng đã có người có thể vẽ ra được thất sắc phù lục!

Rất nhanh, bảy đạo thất sắc hào quang đã bay lên tận trời cao, vọt thẳng vào trong mây xanh.

Giờ khắc này, vô số thế lực, vô số cường giả nhao nhao nhìn về phía Phù Văn tông!

Thất sắc phù lục!

Phù Văn tông có người có thể vẽ thất sắc phù lục!

Thất sắc phù lục!

Có thể nói bây giờ, người có thể khiến cho Phù Văn tông kiêng kị chỉ có lục đại cường giả tuyệt thế, mà trừ bọn họ ra, Luyện Khí tông, Trận tông gì đó đều phải đứng sang bên cạnh!

Giữa sân, những cường giả Phù Văn tông cũng nhao nhao vây quanh!

Chanh sắc phù lục vẫn không có sức uy hiếp quá lớn đối với những thế lực đỉnh cấp, nhưng thất sắc phù lục lại hoàn toàn khác biệt. Loại phù chú này thật sự có thể hủy thiên diệt địa!

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, cửa phòng Diệp Huyền mở ra, Thẩm Tinh Hà vội vàng đi đến trước mặt hắn, kích động nói: "Thế nào rồi?"

Nghe vậy, mọi người sửng sốt.

Lúc này, vô số cường giả chấn kinh!

Đúng lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện cách mọi người không xa, lão giả nói: "Tông chủ, Luyện Khí tông, Trận tông, Thanh quốc và các đại thế gia đến chúc mừng!"

Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, một lá phù lục tản ra thất thải quang mang xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, khi thấy tấm phù lục này, Thẩm Tinh Hà run giọng nói: "Thất, thất sắc phù lục, thật, thật sự là thất sắc phù lục... tốt, rất tốt..."

Phù Văn tông.

Một khi Phù Văn tông có người vẽ ra được thất sắc phù lục, có thể nói, địa vị của tông mô sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất!

Trích Tiên Lý Mộ Bạch!

Nhìn lá thất sắc phù lục trong tay Diệp Huyền, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều trở nên kích động.

Diệp Huyền cũng hơi kinh ngạc, bởi vì hắn không ngờ Trích Tiên thành Lý Mộ Bạch lại tới chúc mừng!

Nói xong, hắn ta dừng một chút, lại nói: "Trích Tiên thành cũng phái người đến chúc mừng!"

Trích Tiên thành!

Lưu Ung cười nói: "Cực kỳ nổi tiếng! Đặc biệt là ngươi còn trẻ tuổi như vậy, tiền đồ xán lạn vô cùng! Không nói những chuyện này nữa, chúng ta đi gặp vị sứ giả của Trích Tiên thành đó đi, không thể lạnh nhạt với bọn họ được!"

Bên cạnh, Lưu Ung cũng khẽ gật đầu: “Đúng vậy, một Thần Phù sư, chỉ cần ngươi đồng ý thì sẽ có vô số bằng hữu!"

Rất nhanh, cả ba đã tới điện tiếp khách, lúc này, một nam tử trẻ tuổi vừa cười vừa đi tới đón, ánh mắt nam tử trẻ tuổi nhìn Diệp Huyền, cười hỏi: "Hẳn vị này chính là Diệp huynh!"

Diệp Huyền không hiểu: “Vì sao?"

Diệp Huyền mỉm cười: “Hóa ra là Lý huynh, mời Lý huynh ngồi!"

Hắn quay qua nhìn Thẩm Tinh Hà, người kia khẽ cười nói: "Chớ kinh ngạc, đều là cảnh thường thấy thôi!"

Diệp Huyền cười nói: "Không biết là chuyện gì?"

Có việc muốn nhờ!

Lý Tịch Quân cười nói: "Diệp huynh, ngươi là một người sảng khoái, ta cũng không quanh co lòng vòng với ngươi nữa! Lần này đến đây là có chuyện muốn nhờ."

Thẩm Tinh Hà cười nói: "Bởi vì một Thần Phù sư, cho dù là lục đại cường giả cũng sẽ coi trọng. Mặc dù bây giờ thực lực của ngươi vẫn chưa thể chống lại bọn họ nhưng bọn họ cũng không dám coi thường ngươi. Một Thần Phù sư, sức ảnh hưởng và thực lực cũng rất kinh khủng, không lâu nữa ngươi sẽ được trải nghiệm ngay thôi!"

Diệp Huyền gật đầu: “Tại hạ Diệp Huyền, các hạ là?"

Thanh niên cười nói: "Lý Tịch Quân!"

Giọng nói của Thẩm Tinh Hà đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Thiếu thành chủ Trích Tiên thành, Lý Mộ Bạch là thúc thúc của hắn ta!"

Diệp Huyền cười nói: "Nổi tiếng như vậy sao?"

Nói xong, ba người đi đến điện tiếp khách của Phù Văn tông.

Diệp Huyền cười nói: "Được!"

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền.

Lý Tịch Quân nghiêm mặt nói: "Muốn xin Diệp huynh một lá thất sắc phù lục hoàn mỹ!"

Diệp Huyền bưng ly trà trước mặt lên, nhẹ nhàng uống một hớp, không nói gì cả.

Lý Tịch Quân lại nói: "Thực không dám giấu giếm, là thúc phụ muốn."

Diệp Huyền mỉm cười: “Hóa ra là Lý tiền bối muốn!"

Lý Tịch Quân gật đầu: “Đúng vậy!"

Diệp Huyền chỉ cười mà không nói!

Lý Tịch Quân cười nói: "Diệp huynh..."

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Lý huynh, xin lỗi, ta công việc bề bộn."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lý Tịch Quân dần dần biến mất.

Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, cười nói: "Lý huynh, ta còn có việc, thứ cho không đón tiếp được!"

Nói xong, hắn quay người rời đi.

"Diệp huynh!"

Đúng lúc này, Lý Tịch Quân đột nhiên cười nói: "Là thúc phụ muốn!"

Mặc dù vẫn là câu nói đó nhưng mà ý tứ trong đó đã hoàn toàn khác biệt!

Diệp Huyền quay người nhìn về phía Lý Tịch Quân, cười nói: "Lý huynh đang uy hiếp ta sao?"

Lý Tịch Quân cười nói: "Đương nhiên không phải, chỉ là, Diệp huynh, có thêm một người bạn cũng tốt hơn là có thêm một kẻ địch, ngươi nói thử xem?"

Diệp Huyền gật đầu: “Ngươi nói rất có lý! Chỉ là Lý huynh, có phải là ngươi cho rằng thất sắc phù lục rất dễ vẽ không?"

Lý Tịch Quân đang định nói thì Diệp Huyền lại bảo: "Còn nữa, Lý huynh, ngươi phải hiểu một điều, ngươi cứ luôn nhấn mạnh là thúc phụ ngươi muốn, sao thế, theo ý của ngươi, thúc phụ ngươi nhờ ta vẽ thất sắc phù lục là vinh hạnh lớn lao của Diệp Huyền ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận