Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2916: Đánh úp

Mượn?

Cái tên này liệu có trả lại hay không đây?

Diệp Huyền xuất hiện trên một bầu trời nào đó, một luồng uy áp vô hình bỗng nhiên bao trùm lấy hắn. Ngay sau đó, một đường huyết sắc thần lôi đánh xuống.

Diệp Huyền vội nói: "Tiểu tháp, ngươi đỡ giúp ta được không?"

Tiểu tháp vội bảo: "Tiểu chủ, xương ta yếu lắm, không đỡ được đâu!"

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, tiểu tháp bỗng nói: "Tiểu Ngưu, đỡ hộ với!"

Nói đoạn, Tiểu Ngưu bèn bị tiểu tháp lôi ra khỏi cái tháp!

Uỳnh!

Mặt đất bèn nứt vỡ và biến thành một cái hố sâu!

Tiểu Ngưu lập tức lấy sức, nó nhón chân phải, xông lên trời!

Rầm!

Tiểu Ngưu nhìn tiểu tháp, hai mắt nó sáng lên: "Thật à?"

Diệp Huyền liếc nhìn Tiểu Ngưu, lúc này trông Tiểu Ngưu có hơi thê thảm, lớp vảy toàn thân nó bị oanh tạc, cả người toàn là máu!

Tiểu Ngưu thấy hơi hoang mang!

Bên trong hố, Tiểu Ngưu kêu gào: "Tiểu tháp, ngươi lừa ta!"

Tiểu tháp gật đầu: "Thật!"

Tiểu tháp vội bảo: "Huynh đệ tốt, lần sau khi gặp Tiểu Bạch ta sẽ nói tốt về ngươi cho, để nàng ấy giúp ngươi tiến bộ!"

Trên bầu trời, đường huyết lôi rung chuyển. Ngay sau đó, Tiểu Ngưu ngã trên mặt đất.

Dưới cái hố, Tiểu Ngưu không ngừng kêu gào: "Không chơi nữa!"

Đối đầu trực tiếp với đường huyết lôi kia!

Diệp Huyền vội vàng bảo tiểu tháp cho Tiểu Ngưu quay lại tháp. Mà lúc này, đường huyết lôi kia đã tới trên đỉnh đầu hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, đoạn xông lên trời.

Tiểu tháp: "..."

Nó cũng không chống đỡ được!

Không chống đỡ được!

Bên trong hố, hắn nằm bất động.

Tiểu tháp gào lên: "Tiểu chủ, mau chạy đi! Ta không chống đỡ được lâu đâu!"

Vừa mới bay lên đã ngã xuống!

Rèn luyện ư?

Uỳnh!

Hình như Diệp Huyền nhớ ra điều gì đó, hắn ngồi dậy.

Nguyên nhân là gì đây?

Chắc chắn đây chỉ là một phần nguyên nhân mà thôi, thể nào cũng còn một nguyên nhân quan trọng khác! Bằng không lúc đạt được Phàm kiếm, phong ấn phải được giải trừ mới phải!

Diệp Huyền bị đánh bay xuống cái hố ban nãy Tiểu Ngưu ngã xuống. Mặt đất xung quanh đó hàng vạn dặm cũng sụp đổ, vô số ngọn núi hóa thành bùn đất!

Bên trong cái hố, Diệp Huyền lật người. Hắn nhìn bầu trời, ánh mắt bỗng trở nên hoang mang!

Tại sao cha hắn lại phong ấn tu vi của hắn?

Tại sao chứ?

Hắn cảm giác xương cốt toàn thân như bị nghiền nát!

Đường huyết lôi rơi trên người tiểu tháp, thế nhưng tiểu tháp đã đỡ được đường huyết lôi ấy!

Uỳnh!

Đường thần lôi kia vẫn đâm thẳng xuống. Đúng lúc nó sắp tới cái hố thì tiểu tháp bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền.

Phong ấn!

Hắn nhận ra một vấn đề, đó chính là tại sao bản thân hắn không chủ động phá phong ấn này đi?

Ban đầu hắn cũng đã thử nhưng thất bại!

Thế nhưng sau khi thất bại, hắn đã từ bỏ luôn!

Hơn nữa Diệp Huyền còn cho rằng hắn không thể phá vỡ phong ấn này, tại sao chứ?

Tại vì thanh sam nam tử - người bố trí phong ấn này là một nam tử vô địch!

Khoảnh khắc ấy Diệp Huyền nhận ra, hóa ra đó giờ ngoài việc ỷ lại tam kiếm ra thì hắn còn một vấn đề nữa, đó chính là hắn luôn cho rằng không ai có thể đánh bại tam kiếm.

Hắn đã tự nhốt chính mình!

Tất cả mọi người đều cho rằng tam kiếm vô địch, bao gồm cả Diệp Huyền!

Đường kiếm này là đường kiếm mạnh nhất từ trước đến nay của Diệp Huyền!

Diệp Huyền bỗng rút kiếm chém.

Thanh sam nam tử lắc đầu cười: "Muốn giải trừ phong ấn thì ngươi bắt buộc phải đánh bại ta!"

Diệp Huyền cất tiểu tháp đi, sau đó nhìn thanh sam nam tử: "Phong ấn đã được giải trừ hay chưa?"

Nói đoạn, hắn ta bèn đưa tiểu tháp đến trước mặt Diệp Huyền: "Nó đã từng trải qua vô số gian khổ với ta, hiện giờ để nó đi theo ngươi."

Thanh sam nam tử khẽ mỉm cười: "Vất vả rồi!"

Lúc này, đường kiếm khí bên trong cơ thể Diệp Huyền bỗng nhiên bay ra ngoài. Kiếm khí khẽ rung chuyển, dần dần hóa thành một nam tử!

Thanh sam nam tử!

Thanh sam nam tử nhìn Diệp Huyền, trên mặt là vẻ vui mừng thanh thản.

Có vẻ như nhớ tới điều gì đó, hắn ta ngẩng đầu nhìn đám mây màu máu đỏ kia: "Cút!"

Bầu trời yên tĩnh trong giây lát rồi đám mây màu máu đỏ kia cũng biến mất...

Đám mây màu đỏ kia biến mất, cả bầu trời cũng lấy lại sự bình tĩnh.

Tiểu tháp rơi xuống!

Thanh sam nam tử xòe tay ra, tiểu tháp bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.

Nó nói một cách yếu ớt: "Chủ nhân!"

Mà lần này thanh kiếm này không biến mất nữa.

Tâm kiếm!

Nghĩ đến đây, hắn chầm chậm nhắm hai mắt lại rồi xòe tay ra, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện!

Không phải kiếm khí của thanh sam nam tử phong ấn hắn mà là hắn đã phong ấn chính mình!

Lúc này, cuối cùng Diệp Huyền cũng hiểu.

Do vậy dù thanh sam nam tử chỉ để lại một đường kiếm khí, song Diệp Huyền vẫn cảm thấy nó vô địch, không thể đột phá!

Bởi lẽ hiện giờ hắn đã đạt trên Phàm kiếm!

Tuy nhiên, đường kiếm kinh khủng này đã bị hai ngón tay kẹp lại!

Thanh sam nam tử nhìn Diệp Huyền, hắn ta cười: "Đánh úp hả? Rất có phong cách của ta đấy!"

Nói đoạn, hắn ta khẽ dồn sức vào hai ngón tay.

Rầm!

Diệp Huyền bay ngược về phía sau hàng trăm trượng. Sau khi hắn dừng lại, nhục thân của hắn đã nứt vỡ. Phải nói này ban nãy nhục thân của hắn chưa hề hồi phục mới đúng!

Có điều cũng may lúc này Bất Tử Huyết Mạch của hắn không còn bị áp chế nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận