Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1573: Toàn là quái vật

Trần Độc Cô đứng nguyên tại chỗ, hắn ta trầm mặc.

Lúc tiến vào, hắn ta rất tự tin, định nếu không đánh được thì sẽ chạy, thế gian này trừ Đệ Cửu và nữ tử váy trắng ra thì chắc không ai có thể giữ chân hắn ta được!

Thế nhưng hiện giờ xem ra người có thể giết hắn ta trên thế gian này không hề ít!

Trần Độc Cô nhìn mãi về phía xa, sau đó quay người rời đi.

Hiện giờ hắn ta không có đủ thực lực để tiến sâu hơn nữa!

Giờ hắn ta bắt buộc phải tìm một cỗ thân thể khác!

Trần Độc Cô vừa rời khỏi Vĩnh Sinh chi địa thì đã bị vô số ánh mắt theo dõi.

Mấy người Diệp Linh và Nguyên Thiên không hề rời đi!

Lúc này, Diệp Linh xuất hiện trước mặt Trần Độc Cô, nàng nhìn hắn ta, Trần Độc Cô hiểu ý của nàng, nói: “Không trông thấy hắn! Không biết sống chết ra sao!”

Uỳnh!

Đôi đồng tử của Nguyên Thiên co lại: “Sao có thể?”

Diệp Linh bỗng tung một chưởng.

Trần Độc Cô lắc đầu: “Thần hồn câu diệt!”



Bọn họ nhìn thấy linh hồn của Trần Độc Cô thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Nguyên Thiên không kịp phòng bị nên bị một chưởng của Diệp Linh đánh bay. Mà lúc này, ba hoạt tử nhân ở phía không xa bỗng nhiên xông về phía nàng, nữ phu tử cũng vội vàng ra tay.

Thần hồn câu diệt!

Nguyên Thiên bước tới trước mặt Trần Độc Cô, hỏi: “Nhị thúc của ta đâu?”

Diệp Linh khẽ chau mày, đang định lên tiếng thì Nguyên Thiên bỗng trừng mắt nhìn nàng: “Đều tại…”

Khoảng nửa khắc sau, tiểu nữ hài và con chó đã ăn hết linh quả, nàng đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm và đi về phía mà Diệp Huyền đã đi.

Trần Độc Cô lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Con chó thì ngoan ngoãn đi bên cạnh nàng.

Trận đại chiến lại bắt đầu.

Ở Vĩnh Sinh chi địa, trước Đại Đạo thôn, tiểu nữ hài kia nhẹ nhàng vuốt ve đầu con chó, thỉnh thoảng nàng lại cắn linh quả.

Hắn đang suy nghĩ một vấn đề.

Đi không có mục đích!

Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi lắc đầu.

Sau khi rời khỏi Đại Đạo thôn, Diệp Huyền lại tiến sâu vào trong núi. Xung quanh nơi này toàn núi là núi.

Không mở thư ốc thì dù người khác biết trong đó có bảo vật, nhưng lại không biết đó là bảo vật gì. Vì thế nên dù có động lòng thì cũng sẽ không quá điên cuồng.

Đi mãi đi mãi, tốc độ của tiểu nữ hài bỗng nhanh hơn. Nàng siết chặt thanh kiếm trong tay, vẻ mặt lạnh lùng, trông cứ như một sát thủ vậy.

Mặc dù với tình hình hiện tại, tầng thứ chín là một người khá dễ nói chuyện, thế nhưng đề phòng người khác là điều cần thiết.

Nói một cách đơn giản thì hắn đang đề phòng tầng thứ chín!

Tuy nhiên, một khi mở thư ốc, nếu bảo vật bên trong đó quá tốt thì lúc ấy, sẽ không chỉ là động lòng bình thường thôi đâu.

Trên đường đi, hắn không ngừng gia tăng tốc độ.

Hắn quyết định không mở thư ốc!

Tất cả mọi người đều biết thứ bên trong thư ốc không hề đơn giản, thế nhưng rốt cuộc bên trong đó là gì thì lại chẳng ai biết được.

Mở và không mở thư ốc hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Diệp Huyền không nhìn thấy điểm kết thúc của con đường mà trầm mặc.

Hình như tầng thứ chín biết được suy nghĩ của Diệp Huyền, hắn ta bỗng lên tiếng: “Nếu tiên tri đã để lại thư ốc đó thì chắc nó cũng không hề đơn giản đâu, ta cũng rất tò mò xem bên trong thư ốc đó có gì!”

Hiện giờ hắn đã có chìa khóa, có thư ốc, chỉ cần hắn muốn thì có thể mở thư ốc.

Có nên mở thư ốc không nhỉ?

Hơn nữa, hiện giờ còn có hai cường giả siêu cấp đang đuổi theo hắn. Giờ hắn mà mở thư ốc, nhỡ xảy ra điều gì bất trắc thì hắn chỉ còn nước bỏ mạng.

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, gia tăng tốc độ. Mà lúc này, hắn bỗng dừng bước, mặt đất xung quanh hắn đột nhiên rung lên như có một cơn động đất vậy.

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Tiền bối, chuyện gì thế này?”

Tầng thứ chín nói: “Khí tức mạnh lắm!”

Khí tức mạnh ư?

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, hình như hắn đã trông thấy gì đó mà lập tức ngẩn người.

Giữa hai ngọn núi phía xa có một con vượn cực to đang đi từng bước. Cơ thể của con vượn đó to như một ngọn núi, nó đứng sững sững ở đó, cảm giác nó có thể nhấc cả đất trời này lên.

Lớn quá!

Diệp Huyền nuốt nước bọt, không dám thở mạnh.

Đây là sinh linh lớn nhất mà hắn từng thấy, hắn sợ mình còn chẳng to bằng một cọng lông của nó!

Con vượn khổng lồ kia chầm chậm bước đi, đôi mắt của nó đỏ rực và tràn ngập lệ khí.

Đúng lúc đó, con vượn bỗng tới trước ngọn núi, nó gầm lên rồi xuất một chưởng.

Rầm!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Huyền, ngọn núi kia đã hóa thành tro bụi!

Kinh thiên động địa!

Đầu óc hắn bỗng trắng xóa!

Thứ quái vật gì thế này?

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh hãi không thôi!

Lúc này, tầng thứ chín bỗng nói: “Con tinh tinh lợi hại quá!”

Diệp Huyền gật đầu, trong lòng hắn cũng chấn kinh lắm. Thực lực của con thú này quá kinh khủng! Hắn ta không dám chắc, dù có là hoạt tử nhân của Phệ Linh tộc cũng không phải là đối thủ của nó đâu.

Đúng lúc ấy, ở phía chân trời xa xa có một âm thanh bén nhọn vang lên.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, chỉ trông thấy có một con chim cực lớn đang bay đến. Cánh chim đi tới đâu là núi rừng nơi đó sụp đổ tới đấy, khi nó bay đến bầu trời trên đỉnh đầu Diệp Huyền, hắn bỗng thấy trước mắt mình tối đi.

Che lấp cả bầu trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận