Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3852. Cứu mạng! (2)



Chương 3852. Cứu mạng! (2)




Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyền từ từ nhắm hai mắt lại, thần thức liếc qua xung quanh một lượt, với thực lực hiện giờ của hắn, thần thức của hắn lập tức có thể bao trùm toàn bộ Thần Chiến Giới!
Rất nhanh, Diệp Huyền đã nhíu mày lại bởi vì hắn không phát hiện ra bất cứ một ai hết!
Lẽ nào không ở chỗ này sao?
Diệp Huyền im lặng một lúc lâu sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, ngay sau đó, hắn ngự kiếm bay lên, chỉ chớp mắt cái, hắn đã xuất hiện trong tinh không bên trên Thần Chiến Giới!
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, thần thức lại một lần nữa trải đi, một lúc sau, hắn nhíu chặt mày lại vì vẫn không phát hiện ra một người nào cả!
Nói rồi, hắn lắc đầu!
Hắn biết thực lực của nghịch hành giả, muốn đánh chết được nghịch hành giả này, sợ rằng ít nhất cũng phải có ba cường giả Hóa Tự Tại liên thủ lại mới có thể làm được ấy chứ!
Diệp Huyền đứng nguyên tại chỗ im lặng một lúc lâu, hắn liếc mắt nhìn tinh không xung quanh, trong lòng ngấm ngầm xuy đoán.
Mới đầu, nghịch hành giả và Thiên Trần kia chắc chắn đã đại chiến ở Thần Chiến Giới này, vì hắn đã phát hiện ra dấu vết đánh nhau ở bên dưới, nói cách khác, nhất định nghịch hành giả đã gặp phải biến cố gì đó sau đó mới rời khỏi Thần Chiến Giới!
Trốn!
Nghịch hành giả có thể trốn đến chỗ nào?
Trong lúc Diệp Huyền nghĩ ngợi vẫn liếc mắt nhìn xung quanh, ngay sau đó, hắn lao ngay về một hướng!
Lúc này, đột nhiên tiểu tháp nói: “Tiểu chủ…”
Diệp Huyền hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Tiểu tháp im lặng một lúc: “Thôi!”
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Ủa là sao?”
Tiểu tháp đáp: “Ta chẳng muốn nói gì hết!”
Diệp Huyền cạn lời, hắn không đôi co với tiểu tháp nữa mà đẩy nhanh tốc độ của mình lên đến cực hạn!

Thần Chiến Giới.
Diệp Huyền vừa mới rời đi chưa được bao lâu thì đột nhiên tại vị trí mà hắn đã đứng trước đấy chuyển động, ngay sau đó, một nam tử để tóc xõa tung chui ra từ dưới lòng đất!
Nam tử mặc đồ cũ kỹ, tóc tai bù xù, liếc mắt nhìn qua trông như một tên ăn mày!
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không kia, đôi mày hơi nhíu mày: “Khí tức của thanh kiếm đó…”
Nói đến đây, đột nhiên trong mắt hắn ta lóe lên tia sáng cuồng nhiệt: “Cường giả chưa biết… còn là khí tức của một nữ tử…. thú vị đấy, ha ha…”
Nói rồi, hắn ta thè lưỡi ra liếm môi, ánh mắt cực kỳ tục tĩu: “Nữ nhân… chơi với nữ nhân mạnh mới thú vị nhất! Ha ha…”

Phía tận cùng tinh không xa xăm, Diệp Huyền ngự kiếm mà đi, rất nhanh hắn đã dừng lại bởi vì hắn phát hiện ra không gian trước mặt mình tối đen như mực!
Đã từng xuất hiện trận chiến!
Diệp Huyền hơi nhíu mày lại, hắn bước vào trong thời không tối tăm đó, hai mắt hơi nhắm lại, thần thức trực tiếp quét ra ngoài, một lúc sau, hắn lại mở mắt ra sau đó biến mất ngay tại chỗ!
Vút!
Một sợi kiếm quang xẹt ngang qua không gian tối tăm đó!
Không lâu sau, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, lúc này, hắn đã cảm giác được một luồng khí tức cực kỳ lớn mạnh!
Diệp Huyền hơi nhíu mày, đúng lúc này, thời không trước mặt hắn bất chợt nứt ra, ngay sau đó, một nam tử lao nhanh ra ngoài.
Người lao ra chính là nghịch hành giả!
Không thể không nói, bộ dáng của nghịch hành giả hơi thảm, không chỉ cả người nát tươm như xơ mướp mà quanh người toàn là vết thương, cánh tay phải đã biến mất, mà điều đáng sợ hơn chính là trước ngực nghịch hành giả còn cắm một mũi tên màu đỏ màu!
Nhìn thấy bộ dáng này của nghịch hành giả, Diệp Huyền hoàn toàn sững sờ, người này bị làm sao vậy? Sao lại bị đánh thảm như thế?
Nhìn thấy Diệp Huyền, nghịch hành giả cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi: “Diệp huynh… ngươi… ngươi không tới đây để luận bàn với ta đâu nhỉ?”
Diệp Huyền đang định lên tiếng thì nghịch hành giả đã vội vàng nói: “Diệp huynh, bây giờ không phải lúc luận bàn, chúng ta đổi ngày khác hẵng đánh nhau, có được không?”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Bây giờ ta đã người của Vĩnh Dạ thành rồi!”
Nghịch hành giả ngạc nhiên: “Vĩnh Dạ thành?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng rồi! Bây giờ chúng ta chính là đồng bọn! Ta…”
Lúc này, đột nhiên nghịch hành giả bắt lấy cánh tay của hắn: “Diệp huynh, cứu… cứu mạng!”
Diệp Huyền: “…”
Nghịch hành giả đang định nói gì đó thì đúng lúc này, thời không đằng sau hắn ta chợt nứt ra, ngay sau đó, một bạch y nam tử chậm rãi bước ra, trong tay đối phương cầm một cây cung màu đen, đằng sau người là ống đựng tên, bên trong có sáu mũi tên mang ba màu sắc, hai mũi màu vàng, ba mũi màu đen, một mũi màu tím!
Mà bên cạnh nam tử này vẫn còn một nam tử mặc hắc bào và một nữ tử mặc tử y!
Hắc bào nam tử cầm một thành trường đao trong tay trái, tóc dài xõa tung, giữa hai đầu mày có một vết đao chém rất sâu!
Mà tay phải của tử y nữ tử kia đang cầm một thanh trường thương màu trắng, trên mặt đeo khăn che, hai con mắt màu tím trông vô cùng yêu mị.
Nhìn thấy ba người này, Diệp Huyền sững sờ, cả ba đều rất trẻ tuổi. Rất dễ nhận thấy, bọn họ không có khả năng là người của Bạch Trú thành!
Mà nếu không phải người của Bạch Trú thành vậy bọn họ từ đâu đến?
Lúc này, bạch y nam tử dẫn đầu nhìn về phía Diệp Huyền, ngay sau đó, ánh mắt của hắn ta rơi thẳng lên Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền, ngay khi nhìn thấy Thanh Huyền Kiếm, hắn ta hơi nhíu mày lại!
Cách đằng xa, nghịch hành giả đứng bên cạnh Diệp Huyền trầm giọng nói: “Diệp huynh… ngươi tới có một mình thôi sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Sao thế, có vấn đề gì sao?”
Nghịch hành giả hơi chần chừ, sau đó mới đáp: “Vậy chúng ta có thể chạy!”
Nói xong, hắn ta quay người biến mất ở phía chân trời luôn.
Còn lại Diệp Huyền đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt hoang mang.
Hết chương 3852.



Bạn cần đăng nhập để bình luận