Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 800: Quấy Rầy!

Thu hồi suy nghĩ, Diệp Huyền nhìn chiến trường cách đó không xa, trong tinh không, mấy tên cường giả đang đại chiến điên cuồng, không thể không nói, những người này đều cực mạnh!

Nếu âm thầm đánh lén, đánh đòn phủ đầu, hắn cũng có nắm bắt miểu sát đối phương, nhưng nếu như giao thủ chính diện, hắn không có phần thắng quá lớn!

Không có biện pháp, cảnh giới đối phương cao hơn hắn rất nhiều!

Đúng lúc này, nam tử cầm thương lúc trước lao ra ngoài, hắn bay xa ngàn trượng, cùng lúc đó, cánh tay trái của hắn đã biến mất!

Sắc mặt nam tử cầm thương cực kỳ khó coi, hắn nhìn đám người kia, do dự mãi, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.

Hắn hiện tại đã mất đi tư cách tranh đoạt chí bảo!

Nam tử cầm thương nhanh chóng biến mất cuối chân trời, qua một lúc sau, hắn đột nhiên dừng lại, vừa dừng lại, một đạo kiếm quang trực tiếp xuyên qua trán hắn!

Nam tử cầm thương mở to mắt, hắn nhìn chằm chằm phía trước:

Hắn không có động đậy, bởi vì lập tức động thủ với đối phương, bằng không những người đang đại chiến sẽ đối phó hắn đầu tiên, bởi vậy, hắn chờ người kia đi xa mới có thể động thủ!

Lại quay về, chiến trường chỉ còn lại ba người tranh đoạt Giới Ngục tháp.

Thấy mấy người đại chiến, Diệp Huyền tươi cười, hắn tiếp tục quan sát.

Trấn Hồn kiếm tăng thêm Mộng chi đạo tắc cùng Không Gian đạo tắc, linh hồn đối phương cũng không có cơ hội bỏ trốn!

Diệp Huyền lại quay về nơi diễn ra đại chiến, Giới Ngục tháp vẫn còn ở đó.

Trong ba người, thực lực lão giả hơi yếu!

- Ngươi. . .

Một lão giả, một cái bóng màu đỏ, còn có nữ tử mặc áo bào đen.

Giới Ngục tháp không có mất đi!

Phía sau nam tử cầm thương, Diệp Huyền thu hồi kiếm, sau đó hắn thu lấy trường thương và nạp giới của đối phương, tiếp theo, hắn lập tức biến mất khỏi nơi này.

Một kiếm mất mạng!

Hai người không lập tức động thủ, mà là cứ giằng co như vậy.

Qua một lát, lại có một người lui ra khỏi chiến trường, sau khi người này rời khỏi chiến trường, Diệp Huyền cũng biến mất theo.

Đúng lúc này, cái bóng màu đỏ nói:

Làm cho Diệp Huyền kinh ngạc chính là, nữ tử là một tên kiếm tu, còn là kiếm tu cực mạnh.

Đúng lúc này, nữ kiếm tu và cái bóng màu đỏ liên thủ với nhau, sắc mặt lão giả thay đổi, hắn muốn bỏ trốn, nhưng nữ tử kiếm càng nhanh, trực tiếp dùng kiếm ngăn cản hắn, chỉ chốc lát, bên cạnh Giới Ngục tháp chỉ còn lại cái bóng màu đỏ và nữ kiếm tu!

- Hai vị tốt!

Nơi xa, cái bóng màu đỏ quay người nhìn sang vị trí Diệp Huyền, phát hiện việc này, Diệp Huyền biết, đối phương thật phát hiện ra hắn.

- Ngươi muốn ngồi thu ngư ông lợi sao?

Ra đi!

- Hai chúng ta đánh nhau chết sống, sau đó ngươi lại tới thu thập chúng ta?

- Ra đi!

Nữ tử kiếm tu lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, kiếm trong tay nàng đang run, giống như sắp ra khỏi vỏ!

- Xem ra các ngươi chuẩn bị liên thủ xử lý ta trước!

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, nói:

Trong bóng tối, Diệp Huyền nhíu mày, đối phương phát hiện ra hắn?

Diệp Huyền lắc đầu, nói:

- Ta đã lấy tháp này ra! Chỉ cần hai vị có thực lực, tùy tiện có thể lấy đi!

Cái bóng cười nói:

Diệp Huyền cũng không ẩn giấu, đi ra ngoài, hắn nhếch miệng cười một tiếng, nói:

Cái bóng khẽ cười nói:

Diệp Huyền cũng đánh giá nữ kiếm tu, không thể không nói, nữ kiếm tu có dung mạo vô cùng xinh đẹp, chẳng qua ánh mắt quá lạnh, tuyệt đối không ôn nhu!

Nữ kiếm tu lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Cái bóng đột nhiên nói:

- Diệp Huyền, chúng ta biết ngươi không đơn giản, chúng ta chỉ muốn lấy bảo vật này, cũng không muốn chém tận giết tuyệt, chỉ cần ngươi từ bỏ bảo vật này, chúng ta tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây phiền phức.

Diệp Huyền cười nói:

- Tốt, ta sẽ đi!

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Lúc này, nữ kiếm tu đột nhiên ngăn cản trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền quay người nhìn cái bóng màu đỏ, nói:

- Các ngươi còn muốn thế nào? Có cho người ta sống không?

Hồng ảnh trầm mặc một lát, sau đó nói:

Kiếm của nữ kiếm tu này, rõ ràng không có cấp bậc cao hơn Trấn Hồn kiếm!

Hắn hiện tại dùng Trấn Hồn kiếm làm đan điền, phàm là kiếm cấp bậc thấp hơn Trấn Hồn kiếm đều bị thôn phệ!

Thôn phệ!

Diệp Huyền từ bỏ cường giả kia, hắn nhìn nữ kiếm tu, không thể không nói, nữ tử này chết quá biệt khuất.

Cường giả cấp bậc này, nếu như đối phương không chiến đấu với hắn, hắn không có biện pháp gì với đối phương.

Diệp Huyền không có đuổi theo, bởi vì hắn đuổi không kịp!

Nữ tử mở to mắt, nàng không dám tin vào mắt mình.

Diệp Huyền quay người nhìn sang cái bóng màu đỏ, lúc này, cái bóng màu đỏ đã dừng lại.

Diệp Huyền cười nói:

- Tại sao dừng lại?

Cái bóng im lặng một lát, sau đó nói:

- Ta không biết ngươi mạnh như vậy, quấy rầy.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Diệp Huyền: “. . .”

Cái bóng đi cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối tinh không.

Sau một khắc, yết hầu nữ tử đột nhiên nứt ra, Diệp Huyền đã xuất hiện ngay sau lưng nàng.

Nữ tử sửng sốt.

Khi nàng xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, Diệp Huyền đột nhiên quay người, Diệp Huyền không tránh không né, mặc cho nữ tử đâm kiếm vào bụng hắn.

Sau lưng Diệp Huyền, nữ kiếm tu đột nhiên rút kiếm, tốc độ nàng cực nhanh, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, ngay sau đó, một kiếm đâm vào lưng Diệp Huyền.

Vừa dứt lời, hắn đã xông về phía Diệp Huyền.

- Ngươi quá gian trá, ta thật không yên lòng về ngươi, cho nên, vẫn diệt trừ ngươi đi!

Diệp Huyền thu hồi nạp giới của nữ tử, sau đó nhìn Giới Ngục tháp ở cách đó không xa, lúc này, Giới Ngục tháp chủ động hóa thành một tia sáng bay vào trong cơ thể hắn.

Diệp Huyền im lặng.

Giới Ngục tháp không muốn rời khỏi hắn!

Nó đã ỷ lại vào hắn!

Diệp Huyền lắc đầu, biến mất ngay tại chỗ.

Sau khi Diệp Huyền đi không lâu, cái bóng lúc trước lại xuất hiện.

Nhìn Diệp Huyền rời đi, cái bóng yên lặng.

Qua rất lâu, cái bóng nói khẽ:

- Thần Võ thành. . .

. . .

Thần Võ thành!

Diệp Huyền đi tới trước cửa thành Thần Võ thành, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên không trung, hắn nhìn thấy hai pho tượng.

Một nam một nữ!

Nữ tử cầm trường thương trong tay, còn có mái tóc đuôi ngựa thật dài, nam tử mặc bộ áo xanh, bên hông đeo một thanh kiếm.

Kiếm nhìn rất quen mắt!

Diệp Huyền cảm thấy mình đã gặp qua kiếm này ở nơi nào rồi, đúng lúc này, một cỗ uy áp cường đại đột nhiên từ phía sau bao phủ lấy hắn.

Diệp Huyền giật mình, hắn vội vàng xoay người lại, trước mặt hắn không xa, một đầu Cự Long màu đen từ trên cao lao xuống.

Trên thân Cự Long, một tên nam tử mặc cẩm y đang ngồi.

Đầu Cự Long màu đen kia cứ lao xuống như vậy, không có ý dừng lại, Diệp Huyền cũng không hề có ý rời đi.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nam tử trung niên đấm ra một quyền.

Ầm ầm!

Đầu Cự Long khổng lồ kia bị ép dừng trên không trung.

Cự Long lập tức nổi giận, nó gào thét với nam tử trung niên, đồng thời muốn lao xuống lần nữa, mà lúc này, nam tử cẩm y trên người Cự Long đột nhiên vỗ nhẹ Cự Long, Cự Long lập tức dừng lại, nhưng nó vãn tức giận nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên.

Nam tử cẩm y bay ra khỏi Cự Long, hắn đi đến trước mặt nam tử trung niên, cười nói:

- Không biết vì sao các hạ ra tay với ta!

Nam tử trung niên nhìn nam tử cẩm y, nói:

- Đây là Thần Võ thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận