Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1624: Một thương kinh khủng

Tìm nữ tử váy trắng!

Nếu như ở bên cạnh nữ tử váy trắng mở thư ốc ra thì ai có thể làm gì được hắn?

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền dẫn Tiểu Phạn đi Tứ Duy vũ trụ.

Có điều lúc này, Tiểu Phạn ở bên cạnh hắn đột nhiên ngẩng đầu, thanh kiếm rỉ sét trong tay nàng đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời!

Trên bầu trời, trong tầng mây, thanh kiếm xuyên qua đám mây, lúc này, một bạch y nam tử xuất hiện trước mặt đám người Diệp Huyền.

Bạch y nam tử nhẹ nhàng ấn tay phải xuống, thanh kiếm rỉ sét dừng lại. Ngay sau đó, thanh kiếm từ trên mây rơi thẳng xuống.

Trong nháy mắt khi kiếm rơi xuống, mảnh thiên địa này trở nên hư ảo.

Tiểu Phạn bước về phía trước một bước, đưa tay nắm chặt, kiếm vừa vặn rơi vào tay nàng, mà trong nháy mắt, nàng cũng lùi nhanh mấy chục trượng.

Bạch y nam tử cười nói: “Diệp Huyền, ta biết ngươi không đơn giản, không chỉ có truyền thừa của tiên tri mà trong cơ thể còn có ba thanh Phàm kiếm, Chúc Long, Tử Nhân cung với lão đầu thợ rèn đều đang dốc hết toàn lực giúp ngươi. A đúng rồi, còn có Thiên Mạch giả và người trong cơ thể ngươi nữa, bọn họ đều rất không đơn giản! Đương nhiên, không đơn giản nhất vẫn là vị nữ tử váy trắng phía sau ngươi. Hình như nàng ta đang thay ngươi ngăn cản một ít nhân quả chưa rõ.”

Bạch y nam tử lại nói: “Đáng tiếc là vị nữ tử váy trắng thay ngươi chống đỡ nhân quả nên nàng ta hình như không thể lên Ngũ Duy vũ trụ!”

Bạch y nam tử gật đầu: “Có thể nói như vậy, có điều ta biết ngươi sẽ không cho ta.”

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống, hắn thật không ngờ, ngay cả nữ tử váy trắng mà đối phương cũng biết!

Bạch y nam tử cười nói: “Nói ra ngươi cũng chưa chắc đã biết.”

Diệp Huyền nói thầm trong lòng: “Tiền bối, hình như người này không sợ nữ tử váy trắng!”

Tiểu Phạn cầm kiếm ngẩng đầu nhìn bạch y nam tử, đang muốn cầm kiếm xẹt qua cổ mình nhưng Diệp Huyền đột nhiên ngăn cản nàng.

Diệp Huyền nhìn bạch y nam tử: “Ngươi chắc chắn nàng ta không thể lên?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi cũng muốn toà thư ốc sao?”

Hắn ngẩng đầu nhìn bạch y nam tử: “Ngươi là ai?”

Nữ tử váy trắng!

Diệp Huyền: “...”

Diệp Huyền nói: “Nếu ngươi muốn thì tự mình đến lấy đi!”

Trên không trung, bạch y nam tử đột nhiên cười nói: “Diệp Huyền, ta và ngươi làm một cuộc giao dịch đi, ngươi thấy thế nào?”

Bạch y nam tử cười nói: “Không chắc chắn lắm. Có điều đối với ta mà nói, nàng ta có thể đi lên hay không đều giống nhau.”

Tầng thứ chín nói: “Đừng tội nghiệp hắn ta!”

Bạch y nam tử hơi gật đầu: “Xem ra là không có cách nào nói chuyện rồi.”

Trên không trung, bạch y nam tử nhìn nữ phu tử: “Chắc là ngươi sẽ không đồng ý đúng không?”

Lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, Thiên Tru kiếm đột nhiên phóng lên trời.

Bạch y nam tử nói: “Rất đơn giản, ngươi cho ta toà thư ốc, và mở nó cho ta, đổi lại từ bây giờ, ta đảm bảo Ngũ Duy vũ trụ không có bất kỳ người nào đến gây rắc rối cho ngươi.”

Ầm ầm!

Diệp Huyền nhìn bạch y nam tử: “Giao dịch gì?”

Nói xong, hắn ta lại búng ngón tay một cái.

Lúc này, bạch y nam tử đột nhiên nói: “Đi!”

Không gian trong vòng mấy vạn dặm bốn phía nứt ra thành mạng nhện.

Diệp Huyền lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Toà thư ốc này không phải của ta, nó là của Vạn Duy thư viện! Người ngươi nên hỏi là phu tử!”

Xoẹt!

Giờ phút này Thiên Tru kiếm mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, kiếm quang ngút trời, không gian trên đường nó đi qua bị xé rách ra, tạo thành một khe nứt không gian đen kịt.

Trên không trung, bạch y nam tử lắc đầu cười, hắn ta cũng chỉ nhấn ngón tay một cái, chỉ như vậy, Thiên Tru Kiếm đã dừng ở trên không trung.

Nữ phu tử gật đầu: “Đồ tiên sinh lưu lại tuyệt đối không thể rơi vào trong tay bọn vô lại.”

Bạch y nam tử gật đầu: “Phải!”

Diệp Huyền híp mắt lại: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”

Nói xong, hắn ta mỉm cười rồi bảo: “Diệp Huyền, ngươi dám rời khỏi Ngũ Duy vũ trụ, ta có thể cam đoan cho dù Thiên Mạch giả và vị trong cơ thể ngươi đi ra, ta cũng có thể trong vòng một canh giờ giết sạch toàn bộ Phù Văn tông và Vạn Duy thư viện, ngươi muốn thử xem không?”

Thiên Tru kiếm từ trên không trung chém thẳng xuống Diệp Huyền!

Mà giờ khắc này, Thiên Tru kiếm lại không phản kháng được sức mạnh ấy.

Phía dưới, Diệp Huyền híp mắt lại, trong mắt hắn là vẻ nặng nề.

Diệp Huyền đang định đỡ thì lúc này tầng thứ chín nói: “Ngươi không đỡ được đâu.”

Vừa dứt lời, Tiểu Phạn đột nhiên bước lên trên một bước, bàn tay nàng mở ra, Thiên Tru kiếm rơi vào trong tay nàng.

Ầm ầm!

Không gian nơi Tiểu Phạn đứng lập tức sụp đổ!

Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người trong sân đều trở nên vô cùng nặng nề!

Thực lực của bạch y nam tử này quá cường đại.

Trên mây, bạch y nam tử nhìn Tiểu Phạn: “Không hổ là Thiên Mạch giả, cho dù chưa thức tỉnh cũng đã cường đại như thế, lợi hại lắm!”

Phía dưới, Tiểu Phạn nhìn bạch y nam tử, Thiên Tru kiếm trong tay nàng đột nhiên biến thành thanh thiết kiếm rỉ sét. Ngay sau đó, hai tay nàng cầm kiếm vung mạnh một đường về phía chân trời.

Xoẹt!

Một vết rạch này làm cả chân trời nứt ra!

Trên đám mây, bạch y nam tử cũng nhấn nhẹ ngón tay một cái, chỉ vậy đã làm cho không gian trước mặt hắn ta rung lên dữ dội, không gian ngay trên đầu ngón tay hắn ta không tiếp tục nứt ra.

Vì sức mạnh của Tiểu Phạn đã bị hắn ta ngăn cản.

Tiểu Phạn đang muốn ra tay lần nữa, nhưng tay phải bạch y nam tử đột nhiên duỗi sang bên phải, ngón cái và ngón trỏ của hắn ta nhẹ nhàng véo một cái, mây trời xa xa đột nhiên giống như sóng triều bắt đầu khởi động. Ngay sau đó, bạch y nam tử chỉ xuống bên dưới: “Đi!”

Giờ khắc này, tầng mây huyễn hóa thành một thanh trường thương phá không mà đi. Khi thanh trường thương này giáng xuống, trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa đột nhiên trở nên hư ảo!

Bản nguyên đang biến mất!

Một thương này thực sự đang làm hỏng bản nguyên của khu vực này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận