Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3639. Không cho thì cướp!



Chương 3639. Không cho thì cướp!




Lúc này, Cổ Sầu cười bảo: “Diệp công tử, chỉ cần ngươi gật đầu thì toàn bộ mọi thứ trong chiếc nạp giới này đều sẽ là của ngươi!”
Diệp Huyền lại không trả lời.
Nếu như đồng ý với Cổ Sầu thì có khác gì đối đầu với mười hai vị Mệnh Tri Thánh Giả kia đâu!
Tuy rằng người trước mắt này rất mạnh nhưng tên Ma Kha Kỳ vừa rồi chỉ mới ở tầng dưới cùng mà thôi, nói cách khác, Ma Kha Kỳ là tên yếu nhất!
Vẫn còn mười vị nữa cơ mà!
Điều quan trọng nhất là còn một vị Tuyết Sơn Vương vô địch nữa, năm ấy, Ác tộc dồn hết toàn bộ sức lực của toàn tộc mà còn không thể đánh bại được tên này thì thôi!
Đây là một vòng xoáy khủng bố!
Nhưng hắn biết nếu mình từ chối vậy nói không chừng Cổ Sầu này sẽ dùng biện pháp mạnh.
Vợi thực lực hiện giờ của hắn, tuyệt đối không có khả năng chống lại được Cổ Sầu này!
Người này cũng là một tên biến thái lớn mạnh đấy!
Diệp Huyền thấy hơi nhức đầu.
Lúc này, Cổ Sầu lại nói: “Ta hiểu tâm trạng của Diệp công tử và cũng biết suy nghĩ của ngươi, thật không dám giấu diếm gì, ta cần mượn dùng thanh kiếm trong tay của Diệp công tử, nếu Diệp công tử từ chối thì ta sẽ dùng cách khác, bởi vì ta không có sự lựa chọn nào khác!”
Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Thực lực của ngươi mạnh như thế, tại sao còn cần phải dùng thanh kiếm của ta?”
Cổ Sầu mỉm cười: “Vì kiếm trong tay ngươi là khắc tinh của thời không!”
Nói xong, hắn ta chỉ vào tầng mà Ma Kha Kỳ vừa ở kia: “Tuy rằng ta đã giết chết Ma Kha Kỳ nhưng lại chưa thể phá được thời không trong tầng này. Lúc đầu, mấy trận pháp thời không này cũng không mạnh cho lắm nhưng trải qua vô số năm, bọn họ đã không ngừng tăng cường chúng. Đương nhiên, ta cũng có thể phá giải được trận pháp thời không bên trong tầng này, nhưng đối với ta mà nói vẫn sẽ tiêu hao rất nhiều.
Xét từ thời điểm trước mắt, ta không thể tiêu hao quá nhiều vì bên trên vẫn còn mười vị Mệnh Tri Thánh Giả nữa!”
Diệp Huyền im lặng.
Đại Thiên Tôn ở bên cạnh trầm giọng nói: “Điện chủ, suy nghĩ cho kỹ!”
Diệp Huyền cười khổ.
Hiển nhiên hắn biết phải suy nghĩ thật kỹ rồi. Cổ Sầu rất mạnh nhưng mười vị Mệnh Tri Thánh Giả còn lại kia yếu sao?
Nhất là Tuyết Sơn Vương vô địch kia!
Chỉ cần mình giúp tên Cổ Sầu này thì tương đương với việc đối địch với mười Mệnh Tri Thánh Giả kia, nhưng nếu không giúp, chắc chắn Cổ Sầu sẽ dùng thủ đoạn khác!
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyền đưa Thanh Huyền Kiếm cho Cổ Sầu: “Thanh kiếm này do muội muội của ta chế tạo, hay là ngươi cầm nó để cảm ứng muội muội của ta đi, sau đó ngươi bàn với muội muội của ta?”
Cổ Sầu nhìn hắn, một lúc lâu sau, hắn ta lắc đầu cười: “Không!”
Diệp Huyền: “…”
Cổ Sầu cười nói: “Diệp công tử, ta chỉ bàn với ngươi thôi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chỉ cần muội muội của ta gật đầu thì ta sẽ lập tức giúp ngươi ngay!”
Cổ Sầu nhìn hắn: “Diệp công tử, ta là một Mệnh Tri cảnh, không chỉ là Mệnh Tri cảnh mà ta còn là một chiêm tinh thần sư! Chiêm tinh thần sư là một nghề cổ xưa trong tộc chúng ta có thể suy tính được phúc họa tương lai.
Vừa rồi, lúc Diệp công tử đưa thanh kiếm cho ta, kêu ta tìm vị muội muội kia của ngươi, ta lại một lần nữa cảm giác được nguy hiểm, vì vậy, ta đã dùng Chiêm Tinh Thần Thuật để suy tính một nghìn chín trăm lần trong lòng, ngươi có biết kết quả là gì không?”
Nói xong, hắn ta mỉm cười: “Mỗi một kết quả đều là tử vong, một nghìn chín trăm lần thôi diễn lại không có nổi một lần là sinh cơ.”
Nói đến đây, hắn ta hơi dừng lại một lúc rồi mới lên tiếng: “Diệp công tử muốn đào hố cho ta nhảy xuống… đương nhiên, ta cũng hiểu được, có điều, Diệp công tử, ta sẽ không nhảy xuống cái hố này đâu, hay là ngươi đổi cách khác đi?”
Diệp Huyền: “…”
Đại Thiên Tôn ở bên cạnh trầm giọng nói: “Nếu các hạ đã có thể cảm giác được mấy thứ này vậy tại sao còn phải cưỡng chế kéo điện chủ nhà ta xuống nước?”
Trong mắt Cổ Sầu lóe lên vẻ áy náy: “Xin lỗi, ta đã vô tình kéo Diệp công tử cuốn vào vòng xoáy này nhưng ta không có sự lựa chọn nào khác, tộc nhân của ta đã bị trấn áp suốt vô số vạn năm rồi. Ta là hy vọng của toàn tộc, chỉ cần có thể cứu được bọn họ vậy cho dù có là bất cứ cách gì, dù có phải chết thì ta cũng sẽ làm.”
Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Nhưng ngươi có biết nếu ta giúp ngươi vậy có khác gì phải đối địch với mười vị Mệnh Tri Thánh Giả không?”
Cổ Sầu mỉm cười: “Diệp công tử không cần đối địch với bọn họ, ngươi chỉ cần cho ta mượn kiếm là được, còn lại, ta sẽ tự đối phó với bọn họ!”
Tuyết Linh Lung ở một bên đột nhiên kéo Diệp Huyền, trong mắt nàng tràn đầy vẻ cầu xin.
Nàng biết sự đáng sợ của thanh kiếm trong tay Diệp Huyền, nếu thanh kiếm này rơi vào tay Cổ Sầu vậy uy lực mà nó phát huy ra quả thật sẽ không có cách nào tưởng tượng nổi!
Lúc này, Cổ Sầu chợt nói: “Diệp công tử, hay là thế này đi, chúng ta cược một ván, nếu ta thua thì ta sẽ không tìm ngươi mượn kiếm nữa, nhưng nếu ngươi thua, ngươi nhất định phải cho ta mượn kiếm!”
Nói đến đây, hắn ta hơi dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Không được gọi người!”
Diệp Huyền cười hỏi: “Thực lực của ngươi cao hơn ta nhiều như thế, đánh cược với ta, bộ ngươi cảm thấy công bằng sao?”
Cổ Sầu mỉm cười: “Thế gian này vốn đã không có thứ được gọi là công bằng rồi!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi sau đó đáp: “Có thể cược, nhưng cược thế nào là do ta quyết!”
Cổ Sầu gật đầu: “Được!”
Diệp Huyền cười nói: “Rất đơn giản, ta dẫn ngươi tiến vào một thời không thần bí, chỉ cần ngươi có thể bước ra khỏi đó vậy coi như ta thua, ngươi thấy thế nào?”
Cổ Sầu nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Được.”
Diệp Huyền cầm Thanh Huyền Kiếm đụng nhẹ vào người Cổ Sầu, ngay sau đó, hai người trực tiếp tiến vào vực thẳm thời không thần bí kia!
Sau khi tiến vào vực thẳm thời không này, sắc mặt của Cổ Sầu lập tức thay đổi!
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ nặng nề.
Diệp Huyền cười nói: “Ngươi có thể bắt đầu được rồi!”
Nói xong, một mình hắn rời khỏi vực thẳm thời không.

Hết chương 3639.



Bạn cần đăng nhập để bình luận