Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3690. Chính nghĩa ắt sẽ thắng! (2)



Chương 3690. Chính nghĩa ắt sẽ thắng! (2)




Sở dĩ bọn họ không ra tay là bởi bọn họ thấy hai người này đang đấu riêng với nhau, mấy người bọn họ mà nhúng tay vào thì không được hợp lí cho lắm! Có điều, bây giờ sau khi nghe Tiêu Hiếu nói vậy, bọn họ lập tức hoàn hồn!
Mọi người không do dự nữa, lập tức xông về phía Diệp Huyền!
Sáu cường giả Vô Đạo cảnh đi đầu cũng dốc hết sức, rất rõ ràng bọn họ muốn một kích giết chết Diệp Huyền!
Thấy nhiều người xông tới như vậy, mí mắt Diệp Huyền giật giật, hắn vội vàng gào lên: “Lão tỷ, ngươi còn không xuất hiện nữa thì đợi nhặt xác ta luôn đi!”
“He he!”
Lúc này, một tiếng cười đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, một đường kiếm quang lóe lên!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đường kiếm quang đã xông vào đám cường giả kia, đầu của cường giả Vô Đạo cảnh đi đầu bèn lìa khỏi cổ, sau đó hắn ta cũng hóa thành hư vô.
Miểu sát!
Tất cả mọi người đều kinh hãi!
Các cường giả đang xông về phía Diệp Huyền đồng loạt lùi lại!
Lúc này, Dương Niệm Tuyết xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nàng híp mắt cười: “Sao ngươi biết ta sẽ xuất hiện?”
Diệp Huyền thở phào một hơi, sau đó nói: “Chúng ta là tỷ đệ ruột đấy!”
Dương Niệm Tuyết cười ha ha: “Lão đệ, ta bảo vệ ngươi!”
Nói đoạn, nàng bèn xòe tay, một đường kiếm quang xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, nàng nhìn đám cường giả phía xa xa, cười nói: “Các ngươi qua đây đi!”
Nghe vậy, vẻ mặt đám cường giả kia bèn trở nên khó coi vô cùng.
Ban nãy nữ nhân này đã miểu sát một cường giả Vô Đạo cảnh?
Tất cả mọi người quay đầu nhìn Tông Thủ đã lấy lại được cánh tay, Tông Thủ nhìn Dương Niệm Tuyết: “Ngươi là ai?”
Dương Niệm Tuyết chỉ vào Diệp Huyền, nàng mỉm cười: “Ta là tỷ tỷ của hắn!”
Tông Thủ nhíu mày: “Tỷ tỷ?”
Dương Niệm Tuyết gật đầu, nàng cười: “Tỷ tỷ ruột đó!”
Tông Thủ nhìn đường kiếm quang trong tay Dương Niệm Tuyết, ánh mắt hắn ta hiện vẻ kiêng dè.
Hắn ta vẫn phải dè chừng đường kiếm quang này!
Lúc này, Diệp Huyền ở bên cạnh đột nhiên nói: “Tỷ tỷ, giết hắn ta đi!”
Dương Niệm Tuyết trừng mắt với hắn: “Cha dạy ta ra ngoài phải lấy đức thu phục lòng người!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn há hốc miệng.
Lấy đức thu phục lòng người?
Phong cách của cha hắn đó ư?
Diệp Huyền đi đến bên cạnh Dương Niệm Tuyết, hắn dùng huyền khí truyền âm: “Lão tỷ, cha cho ngươi mấy đường kiếm quang thế?”
Dương Niệm Tuyết khẽ nói: “Ba đường! Ta đã dùng hai đường rồi, đây là đường cuối cùng!”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền bèn sầm xuống!
Hai đường!
Đùa hả?
Đối phương ít nhất cũng phải mười mấy cường giả Vô Đạo cảnh đấy!
Rồi sao mà chơi?
Lúc này, Dương Niệm Tuyết nói: “Đừng lo lắng, bọn họ cũng không biết ta chỉ còn một đạo kiếm quang!”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng sau đó lại nhìn về phía Tông Thủ ở đằng xa kia, cười bảo: “Nhìn thấy Vô Đạo cảnh vừa mới tiêu đời kia chưa? Hắn ta thậm chí còn không thể đỡ được một đạo kiếm quang mà cha của chúng ta để lại, nếu cha của chúng ta đích thân tới đây… chậc chậc….”
Nghe thế, sắc mặt của đám người Tông Thủ trở nên cực kỳ khó coi!
Miểu sát!
Chỉ một đường kiếm quang thôi đã miểu sát một cường giả Vô Đạo cảnh!
Đây là cường giả Vô cảnh sao?
Cũng chỉ có cường giả Vô cảnh mới làm được vậy thôi!
Nghĩ đến đây, sắc mặt mấy người Tông Thủ bèn trở nên khó coi!
Cường giả Vô cảnh!
Nhất thời, mọi người không dám động đậy!
Mà lúc này, Tiêu Hiếu và Trung Sơn Vương cũng dừng lại.
Trung Sơn Vương đi đến bên cạnh Diệp Huyền, vẻ mặt hắn ta tái nhợt như thể vừa bị nội thương nghiêm trọng vậy!
Diệp Huyền nhìn Trung Sơn Vương, hắn hơi lo lắng: “Tiền bối, ngươi không sao chứ?”
Trung Sơn Vương đột nhiên bịt miệng, hắn ta ho khụ mấy tiếng rồi xòe tay, trong lòng bàn tay hắn ta là vết máu.
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi!
Trung Sơn Vương cười khổ: “Chuyện nhỏ thôi! Chuyện nhỏ…”
Nói đoạn, hắn ta lại bắt đầu ho khù khụ.
Diệp Huyền vội nói: “Tiền bối, ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng ta!”
Trung Sơn Vương thở phào một hơi, mẹ kiếp, đợi mỗi câu nói này của ngươi thôi đấy!
Còn đánh nữa thì mất mạng luôn đó!
Lúc này, có vẻ Trung Sơn Vương nhớ ra điều gì đó, hắn ta nhìn kim giả nam tử ở một bên. Vẻ mặt kim giả nam tử thản nhiên: “Vương, tổn thất mười hai huynh đệ!”
“Ôi!” Trung Sơn Vương đột nhiên khóc nấc!
Mọi người bèn sững sờ, đồng loạt nhìn hắn ta.
Trung Sơn Vương nức nở như mất hồn: “Bọn họ… không biết là con của ai… không biết là cha mẹ của ai… Ta… ta có lỗi với các ngươi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn khóc rống lên!
Thấy vậy, Diệp Huyền lại càng áy náy hơn nữa!
Hắn đi đến trước mặt Trung Sơn Vương, áy náy nói: “Tiền bối…”
Trung Sơn Vương đột nhiên kéo tay Diệp Huyền, hắn ta lắc đầu, đau khổ nói: “Không… không trách ngươi! Thực sự không trách ngươi! Ngươi đừng thấy tội lỗi, ta… ngươi đừng thấy tội lỗi!”
Diệp Huyền: “…”
Mọi người nhìn Trung Sơn Vương, vẻ mặt bắt đầu trở nên kì quái.
Thấy Trung Sơn Vương đau khổ, Diệp Huyền lại càng áy náy hơn.
Lúc này, Tiêu Hiếu ở một bên trào phúng nói: “Trung Sơn Vương, ngươi diễn cái trò gì đấy? Ngươi nhúng tay vào chuyện này chỉ để có được truyền thừa của A Đạo Linh thôi chứ gì?”
“Im cái mồm chó của ngươi lại!”
Trung Sơn Vương phẫn nộ chỉ vào Tiêu Hiếu, hắn ta mắng: “Ngươi tưởng ai cũng tham lam như ngươi hả? Ta tới ngăn cản các ngươi, ngươi tưởng ta là vì truyền thừa đó sao? Không! Ta vì tương lai của Đạo Lâm Giới này! Vì chính nghĩa! Chính nghĩa ắt sẽ thắng!”
Mọi người: “…”
Hết chương 3690.



Bạn cần đăng nhập để bình luận