Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3213: Nguy hiểm

Diệp Huyền nhìn những đường kim quang kia, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Cái thứ gì đây?

Hắn nhận ra, bên trong những đường kim quang này có ẩn chứa vô số kim sắc tiểu tự, bên trong những tiểu tự này lại là trận pháp!

Không hề đơn giản!

Lúc này, bạch bào lão giả quay người nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: "Thiếu chủ."

Diệp Huyền khẽ hành lễ: "Làm phiền tiền bối rồi!"

Đương nhiên hắn sẽ không ra vẻ với mấy người này. Diệp Huyền hiểu rõ, những người này tôn kính cha hắn, mà cha hắn cũng có năng lực để những người này phải tôn kính mình!

Thế nhưng Diệp Huyền hắn thì không!

Chỉ trong chốc lát, cả bầu trời tràn ngập những tiếng xoẹt xoẹt!

Vụt!

Dứt lời, cuốn cổ tịch trong tay hắn ta lại bay ra. Chỉ trong chốc lát, vô số kim quang bắn ra từ cổ tịch, sau đó chém về phía các tiên tổ chi hồn!

Lúc này, bạch bào lão giả đột nhiên rút trường kiếm ra. Ngay sau đó, hắn ta xông lên!

Bạch bào lão giả lắc đầu: "Lúc chúng ta bằng tuổi ngươi cũng không sánh được với ngươi bây giờ đâu!"

Lão đầu này còn là kiếm tu cơ à!

Bạch bào lão giả mỉm cười: "Thiếu chủ cũng không vừa đâu!"

Trên bầu trời, một vị tiên tổ chi hồn của Thiên tộc bị kiếm đâm xuyên qua, bại trận ngay tại chỗ!

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người nhìn các tiên tổ chi hồn trên bầu trời, mỉm cười: "Một lũ kiến mà thôi!"

Diệp Huyền mỉm cười: "So với các tiền bối thì ta còn kém nhiều lắm!"

Mấy tiên tổ chi hồn tái mặt. Lão đầu này không mạnh bình thường thôi đâu! Bọn họ không dám lơ là, đồng loạt liên thủ để ngăn chặn. Những dải Thời Gian Trường Hả bỗng hội tụ trên bầu trời và ngăn lại kim quang.

Những người này có thể đạt tới Đăng Thiên cảnh, đồng thời sáng lập ra một gia tộc lớn như thế thì sao có thể là người bình thường cho được?

Vụt vụt vụt vụt!

Ở phía xa xa, sắc mặt Thiên Diệp và nữ tử đeo mặt nạ khó coi vô cùng.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền sững sờ.

Hắn nhận ra, hắn đã xem thường những cường giả bên ngoài này rồi.

So với tiên tổ của Lâm gia và Ngôn gia thì những tiên tổ chi hồn này yếu hơn nhiều!

Mà hiện giờ lại có thêm hai tiên tổ chi hồn bị giết!

Vẻ mặt Thiên Diệp như hóa đá.

Thực lực của bạch bào lão giả đúng là quá kinh khủng!

Thiên Diệp nhìn hắn đang xông đến, vẻ mặt hắn ta bình tĩnh đến lạ thường. Không biết từ lúc nào, trong tay hắn ta có một tấm lệnh bài màu đen!

À không, phải nói là sắc mặt của bọn họ hôm nay chưa từng có lúc nào tốt cả!

Thiên Diệp nhìn đối phương: "Ngươi tới đây!"

Diệp Huyền nhìn hắn ta, chỉ cười không nói.

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, Thiên Diệp cũng sững người.

Các tiên tổ chi hồn của Thiên tộc không phải đối thủ của hắn ta!

Diệp Huyền đi về phía Thiên Diệp và nhìn hắn ta: "Ngươi còn người để gọi không?"

Sắc mặt Thiên Diệp u ám, hắn ta không nói chuyện.

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên biến mất.

Ở một bên khác, Lâm Khiết cũng đã giết được hai tiên tổ chi hồn của Thiên tộc!

Nghỉ ngơi xong rồi!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhìn Thiên Diệp, hắn mỉm cười: "Ta nghỉ ngơi xong rồi!"

Dẫu sao thì vốn đã cách mười vạn tám ngàn dặm, linh hồn thể sao có thể đánh lại được?

Diệp Huyền lại lắc đầu: "Ta không qua đó đâu!"

Thiên Diệp gằn giọng nói: "Chẳng phải ngươi ghê gớm lắm sao? Tới đi, tới mà chém ta đi này!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Ngươi định giở trò với ta? Nằm mơ đi!"

Nói đoạn, hắn bèn quay đầu nhìn tộc trưởng U Linh tộc trên nền trời: "Thiền lão, hoán tổ!"

Hoán tổ!

Trên bầu trời, Thiền Tu – tộc trưởng của U Linh tộc bật cười ha ha, đoạn nói: "Được!"

Nói đoạn, hắn ta bèn xòe tay ra, trong bàn tay hắn ta có một đường lục quang bay lên. Đường lục quang đó nhanh chóng bay vụt lên cao. Trên nền trời, một luồng khí tức lớn mạnh cuộn trào. Rất nhanh sau đó, một hư ảnh xuất hiện!

Tuyệt Trần cảnh!

Hư ảnh liếc nhìn xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Diệp Huyền. Khi trông thấy Diệp Huyền, hắn ta sững sờ, sau đó nói: "Huyết mạch khí tức... ngươi với kiếm chủ có quan hệ gì?"

Cùng với sự xuất hiện của cái bóng này, Thời Gian Duy Độ cũng rung chuyển một cách kì lạ.

Hắc quang bỗng ngưng tụ thành một cái bóng!

Có điều, như vậy cũng bình thường, những thế lực lâu đời đã sống được cả vài chục vạn năm như thế này sao không lắm chiêu cho được!

Quả nhiên cái tên này còn chiêu!

May mà hắn không xông lên đấy, bằng không đòn tấn công vừa rồi đủ để khiến hắn bị thương!

Mẹ kiếp!

Hư ảnh kia nói: "Đánh ai?"

Diệp Huyền lập tức chỉ tay về phía Thiên Diệp. Hư ảnh kia nhìn Thiên Diệp, ngay sau đó hắn ta xông thẳng về phía đối phương!

Uỳnh!

Cùng với đó, một luồng uy áp cực lớn cuộn trào về phía Thiên Diệp.

Ở phía dưới, Thiên Diệp nhìn chằm chằm lệnh bài màu đen trong tay mình, sắc mặt hắn ta u ám, trông cực kì đáng sợ...

Khi hư ảnh kia xông đến trước mặt Thiên Diệp, Thiên Diệp đột nhiên xòe tay ra, lệnh bài màu đen của hắn ta bay lên.

Uỳnh!

Một vầng hắc quang bùng nổ. Chỉ trong chốc lát, hư ảnh kia đã bị đẩy lùi hàng trăm trượng!

Trông thấy cảnh tượng ấy, mí mắt Diệp Huyền bèn giật giật.

Diệp Huyền vội gật đầu: "Đúng vậy!"

Nói đoạn, hắn ta bèn hành lễ: "Thiếu chủ cần giúp đỡ đánh nhau sao?"

Hư ảnh kia quan sát Diệp Huyền một hồi rồi nói: "Hóa ra là thiếu chủ!"

Mẹ kiếp, Phong Ma Huyết Mạch này có ván đề! Dùng nhiều thì đầu óc sẽ không được bình thường nữa!

Nói đoạn hắn bèn cười xán lạn.

Diệp Huyền nói: "Phụ tử, ta là phụ hắn ta là tử! À không đúng, hắn ta là phụ ta là tử..."

Diệp Huyền nhíu mày, hắn cảm nhận được nguy hiểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận