Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1172: Một cơ duyên

Diệp Huyền thu lại suy nghĩ, lại hỏi: “A Tội tiền bối, vị thần trước đó là cường giả ở cấp bậc nào?”

A Tội hơi trầm ngâm, sau đó đáp: “Người này chưa ra tay nên ta cũng không biết…”

Chưa ra tay.

Vẻ mặt của Diệp Huyền có hơi kỳ quái!

Sắc mặt của A Tội trông cũng hơi kỳ quặc…

Một vị thần mà ngay cả cơ hội ra tay cũng không có!

Nên nói là đối thủ vừa ra tay đã bị giết chết ngay mới đúng!

Dưới loại tình huống này, hắn ta làm sao biết được thực lực của đối phương?

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Vậy còn có nơi khác sao?”

A Tội hơi do dự, sau đó đáp: “Có khả năng là không…”

“Sao có khả năng chứ!”

Diệp Huyền hỏi: “Có lợi hại bằng nữ tử váy trắng không?”

Đây là ảo giác sao?

Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Đó là chỗ nào vậy?”

A Tội lắc đầu, từ sau khi gặp được nữ tử váy trắng và nữ tử trước đó kia, đột nhiên hắn ta phát hiện ra hình như mình vẫn đang ở thôn tân thủ trong truyền thuyết…

Diệp Huyền gật nhẹ đầu: “Nơi thứ hai thì sao?”

Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “A Tội tiền bối, bây giờ Thần Điện là thế lực mạnh nhất Tứ Duy vũ trụ này phải không?”

Trước mặt võ đạo, mình vẫn chỉ là một tay mơ…

A Tội gật đầu: “Theo như ta biết thì có hai nơi không yếu hơn Thần Điện này, một tới từ Sinh Mệnh tinh vực vô cùng xa xôi, nơi đó có một Sinh Mệnh cấm khu, nghe nói chủ của Sinh Mệnh đó đã vượt tới Ngũ Duy vũ trụ hai lần, thực lực của hắn ta… sợ là đã đạt đến một cấp bậc cực kỳ khủng bố rồi!”

Nói đến đây, hắn ta hơi dừng lại, lại bảo: “Người mà ta dẫn ngươi đi gặp chính là người đã liều mạng xông vào Ngũ Duy nhưng thất bại, dẫn đến nhục thân bị tổn hại…”

A Tội nhìn về phía Diệp Huyền: “Tất nhiên thực lực của Thần Điện không yếu, nhưng bọn họ không phải thế lực mạnh nhất Tứ Duy vũ trụ.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Địa Tiên có thể vào Ngũ Duy sao?”

A Tội nhẹ giọng đấp: “Lưỡng Giới Thiên.”

A Tội: “Một nơi tập trung gần như toàn bộ cường giả đỉnh cấp trong Tứ Duy vũ trụ, người tới nơi đó mục tiêu đều là Ngũ Duy vũ trụ, đó là một nơi vô cùng bi tráng… rất nhiều cường giả liều mạng xông đến Ngũ Duy, có vài người có thể sống sót, nhưng phần lớn đều chết ở nơi ấy.”

Diệp Huyền cười đáp: “Vẫn cần người giúp đỡ thôi!”

Tiềm lực của con người thật sự vô cùng vô tận, nhưng thường đều chỉ có vào lúc tuyệt cảnh thì mấy tiềm lực này mới được kích phát ra mà thôi!

A Tội gật đầu: “Cũng đúng, nếu ta là Thần Điện tuyệt đối sẽ không để ngươi tiếp tục trưởng thành…”

Diệp Huyền gật đầu: “Cũng đúng!”

A Tội liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Trước đây có khả năng không dễ ở chung, nhưng bây giờ, hắn ta chắc không dám… chắc sẽ không có ác ý với ngươi đâu!”

A Tội cười đáp: “Đột phá bản thân, theo đuổi cực hạn, có rất nhiều lúc người không ép mình một phen thì mãi mãi sẽ không biết bản thân ưu tú cỡ nào!”

Ngược lại không phải hắn sợ này sợ kia, mà là lỡ như vừa cứu đối phương ra đã thành kẻ địch, vậy thì cũng xong đời.

Diệp Huyền hơi do dự, sau đó bảo: “Ngươi cũng biết trong người ta mang Ngũ Duy chí bảo, đối phương…”

Hắn ta vẫn chưa quên lời mà nữ tử váy trắng đã nói khi ấy…

Hắn vô cùng tán đồng với lời của A Tội.

Nói đến đây, hắn ta liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Tiểu hữu, con đường tương lai không bằng phẳng, vẫn cần cố gắng!”

Diệp Huyền cười đáp: “Tất nhiên rồi!”

Nói xong, hắn nhìn về phía tinh vực xa xăm: “Tiền bối, vị Địa Tiên tiền bối kia dễ ở chung không?”

Đột nhiên A Tội nhìn về phía Diệp Huyền: “Tiểu hữu, ngươi còn trẻ tuổi đã sở hữu thực lực bậc này, không thể không nói rất hiếm có!”

Diệp Huyền cười bảo: “Phải xem bọn họ có cho ta sống đến khi ấy không đã!”

A Tội lắc đầu: “Thần Điện mạnh, không phải người ngươi có thể đối địch, nhưng với tiềm lực của ngươi, trong tương lai không xa, Thần Điện sẽ không làm được gì ngươi cả.”

Nếu không phải có nữ tử váy trắng và Thanh Nhi giúp thì sợ là hắn đã chết một trăm lần rồi!

A Tội cười bảo: “Không đâu!”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía xa: “Tới rồi!”

Vừa dứt lời, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa có một nam tử quấn vải xác quanh người đứng đó.

Hắn có thể cảm giác được một đạo kiếm khí trong cơ thể của nam tử!

Kiếm khí rất mạnh!

Lúc này, nam tử bọc xác nhìn về phía Diệp Huyền: “Tiểu hữu, làm phiền!”

Diệp Huyền đi đến trước mặt nam tử bọc xác kia: “Tiền bối, ta phải giúp ngươi thế nào?”

Nam tử bọc xác đáp: “Chỉ cần lấy kiếm khi trong cơ thể ta đi là được!”

Diệp Huyền gật nhẹ đầu, hắn mở lòng bàn tay ra, trong nháy mắt đó, kiếm khí trong cơ thể của nam tử bọc xác đã bay thẳng vào trong lòng bàn tay hắn.

Lúc này, nam tử bọc xác đã lấy lại tự do, một luồng khí tức mạnh mẽ bùng phát ra từ trong cơ thể hắn ta, nhưng luồng khí tức này lại đột nhiên biến mất ngay khi lại gần Diệp Huyền.

Một lúc sau, nam tử bọc xác nhìn về phía Diệp Huyền, hắn ta liếc mắt quan sát đối phương, cười hỏi: “Tiểu hữu và nữ tử váy trắng kia là quan hệ sư đồ sao?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó đáp: “Cũng tính là một nửa đi!”

Hắn cảm thấy nữ tử đối với hắn cũng không giống sư phụ đối với đồ đệ, mà hơi giống loại quan hệ giữa người thân kia.

Nam tử bọc xác gật nhẹ đầu: “Cho dù thế nào thì cũng cảm ơn lần này tiểu hữu đã tới đây giúp.”

Diệp Huyền cười đáp: “Chuyện nhỏ thôi! Nếu không có việc gì khác vậy vãn bối xin cáo từ.”

Nói xong, hắn định rời đi.

Hắn cũng không muốn có quan hệ gì với loại cường giả này vì thực lực không tương đương, kết một thiện duyên là được rồi!

Đúng lúc này, nam tử bọc xác đột nhiên nói: “Tiểu hữu chậm đã!”

Diệp Huyền dừng lại, quay người nhìn hắn ta: “Tiền bối?”

Nam tử bọc xác mỉm cười: “Ta tên Quan Quân, mọi người đều gọi ta là Quan tiên.”

Diệp Huyền gật đầu: “Quan tiên tiền bối có chuyện gì sao?”

Quan Quân gật đầu: “Tiểu hữu, cũng không thể để ngươi chạy một chuyến uổng công được! Thế này có được không, ta định tới một bí cảnh, nếu ngươi nhàn rỗi thì đi cùng ta tới đó, đến khi ấy có khả năng sẽ có một cơ duyên!”

“Bí cảnh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận