Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1709: Máu thần linh

Giọng Diệp Huyền vừa dứt, Thần Linh xoay người bỏ chạy.

Mà lúc này Ác Ma Chi Dực đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, ngay sau đó, Diệp Huyền biến mất không thấy đâu. Xa xa, một đạo kiếm quang lặng yên xuất hiện, Thần Linh xoay người mạnh mẽ, đánh một quyền ra, trên quyền có một luồng sáng vàng chấn động mà ra.

Ầm ầm!

Đạo kiếm quang kia của Diệp Huyền bị bức dừng lại, nhưng sau đó một thanh kiếm từ trong đạo kiếm quang đâm ra.

Xoẹt!

Một cái đâm này xé toạc luồng sáng vàng, kiếm lao thẳng vào, đánh trúng Thần Linh.

Thấy cảnh này, đồng tử Thần Linh chợt co lại, hắn ta không dám mạnh mẽ tiếp một kiếm này của Diệp Huyền mà lập tức lui về phía sau tránh ra, một cú né này tránh xa trăm trượng!

Thần Linh nhìn Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện thì Thiên Tru Kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên bay ra.

Một luồng sáng vàng đột nhiên trút xuống từ mây trời, trong nháy mắt đã bao trùm Thần Linh, mà lúc này kiếm của Diệp Huyền lại tới.

Luồng sáng vàng run lên dữ dội sau đó xuất hiện một chút vết nứt nhỏ nhưng lại không bị vỡ.

Chân phải Thần Linh chợt tránh đi, hai tay chắp lại hướng lên trên một cái: “Trấn Thương Khung!”

Một tiếng nổ vang tựa như sấm sét vang vọng trời đất.

Thấy một kiếm này, Thần Linh biến sắc, kiếm này của Diệp Huyền quá nhanh!

Diệp Huyền nhìn Thần Linh: “Ta khinh người quá đáng? Ngươi đùa ta đấy à?”

Xoẹt!

Diệp Huyền dừng lại, đánh giá luồng sáng vàng: “Rất kiên cố!”

Đến nỗi hắn ta không thể né tránh!

Một đạo kiếm quang tựa như sấm sét xẹt qua sân, nơi nó đi qua không gian bị xé rách từng tấc.

Ầm ầm!

Hắn ta biết vì sao mình lại thua nhân loại trước mắt!

Ầm ầm!

Phàm kiếm!

Lúc này, Thần Linh đột nhiên nhe răng nói: “Nhân loại, ngươi khinh người quá đáng!”

Thần Linh nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Phàm kiếm!”

Giờ khắc này, thanh trường kiếm màu vàng trở nên cường đại hơn!

Ầm ầm!

Diệp Huyền không phản kháng, không chỉ không phản kháng mà ngược lại còn thu hồi Chúc Long giáp, vì thế thanh kiếm cực kỳ dễ dàng đâm vào thân thể hắn.

Một thân trang bị này quá khủng bố!

Đây là thao tác gì vậy?

Kiếm đạo của Diệp Huyền đã Nhập Phàm, hơn nữa quan trọng nhất là trang bị của hắn!

Thần Linh nhìn chằm chằm vào hắn, không chút do dự, hắn ta xoay người rời đi, tốc độ cực nhanh, chớp mắt cái đã biến mất ở phía xa.

Hắn nhìn Thần Linh: “Còn nữa không?”

Diệp Huyền tham lam hít sâu một hơi, cảm giác thôn phệ này thật sự rất đã!

Thần Linh còn muốn nói gì nữa nhưng Ác Ma Chi Dực sau lưng Diệp Huyền đột nhiên vỗ một cái, ngay sau đó, một tiếng xé rách vang lên trong sân, sắc mặt Thần Linh thay đổi, chợt lùi ra phía sau. Cùng lúc đó hai tay hắn ta chắp lại, sau đó hướng về đỉnh đầu một cái: “Toái Diệt Tinh Thần!”

Ầm ầm!

Thân thể Diệp Huyền run lên dữ dội, một luồng sức mạnh cường đại từ trong cơ thể hắn tràn ra, không gian bốn phía sôi trào!

Thấy cảnh này Thần Linh xa xa ngây người.

Trên tay hắn là một thanh trường kiếm màu vàng hư ảo phá không mà đi, trong nháy mắt thanh trường kiếm màu vàng này xuất hiện, cả thiên địa đột nhiên biến thành hư ảo. Mà lúc này Thần Linh đột nhiên búng tay một cái, một giọt máu màu vàng phá không mà đi, tiến vào trong thanh trường kiếm màu vàng. Trong nháy mắt khi máu tiến vào kiếm, trường kiếm màu vàng run lên dữ dội, không gian bốn phía bắt đầu biến mất.

Hắn đã lâu không thôn phệ kiếm rồi!

Kiếm?

Mà Diệp Huyền xa xa lại ngây ngẩn cả người.

Hắn ta biết mình không phải là đối thủ của nhân loại trước mắt này!

Chân phải Diệp Huyền dậm mạnh một cái, Ác Ma Chi Dực phía sau hắn run lên dữ dội, ngay sau đó, phía sau Thần Linh xuất hiện một đạo kiếm quang.

Xoẹt!

Không gian phía sau Thần Linh bị xé rách!

Thần Linh thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ xoay người, hai tay hợp lại, kẹp một thanh kiếm, nhưng sau đó, hai tay hắn ta đã bị chém.

Xoẹt!

Máu bắn tung tóe!

Thần Linh hoảng sợ trong lòng, hắn ta muốn chạy trốn nhưng kiếm của Diệp Huyền lại nhanh hơn.

Xoẹt!

Đầu Thần Linh bị một kiếm xuyên thủng!

Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Nhân loại chết tiệt, ngươi dám khinh nhờn Thần Linh!”

Miệng Diệp Huyền khẽ nhếch lên sau đó một kiếm chém ra.

Xoẹt!

Đầu Thần Linh trong nháy mắt bay ra ngoài!

Nói xong lòng bàn tay hắn mở ra, Tu Di Thuẫn xuất hiện trong tay. Sau khi Thần Linh chết đi, ý chí của hắn ta bên trong Tu Di Thuẫn đã biến mất.

Máu này lại là màu vàng nhạt không giống với nhân loại.

Diệp Huyền đánh giá Thần Linh này một cái, sau đó thu hồi kiếm, nhẹ giọng nói: “Tiền bối, thực lực của ta bây giờ đạt tới mức nào?”

Tầng thứ chín nói: “Ta cũng không biết ngươi đạt tới mức nào vì thần trang của ngươi quá nhiều! Nếu như không tính thần vật, cảnh giới của ngươi chính là Phàm kiếm, đương nhiên cái này cũng không đơn giản, có điều ví dụ như vừa rồi, nếu như không tính những thần vật mà muốn dễ dàng giết tên ngu xuẩn như vậy là hoàn toàn không làm được, nhưng có những thần vật này thì tên ngu xuẩn đó hoàn toàn không phải là đối thủ của ngươi!”

Nói xong hắn ta dừng một chút, lại nói: “Cộng thêm những thần vật này, thực lực của bây giờ ngươi có thể nói, ngoại trừ một vài cường giả đỉnh cấp ra, rất khó giết chết ngươi!”

Diệp Huyền nói: “Là cường giả đỉnh cấp nào?”

Tầng thứ chín nói: “Giống như A La!”

A La!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, đang muốn nói chuyện thì tầng thứ chín nói: “A La có thể dễ dàng chém giết ngươi, mà còn có một số người, tỷ như Ác Ma mà ngươi gặp lúc trước khẳng định cũng có thể giết ngươi. Đương nhiên, dù hắn ta có thể giết ngươi nhưng chắc cũng phải trả một cái giá lớn. Đơn giản mà nói, nếu không thêm thần vật thì người có thể giết ngươi rất nhiều, có thêm thần vật thì người có thể giết ngươi rất ít.”

Diệp Huyền gật đầu: “Hiểu rồi!”

Máu phun như cột!
Bạn cần đăng nhập để bình luận