Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3870. Sự cô độc khi vô địch! (2)



Chương 3870. Sự cô độc khi vô địch! (2)




Nghịch hành giả ở một bên đột nhiên hỏi: “Diệp huynh, ngươi muốn tới Lục Giới sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đi xem sao! Đi cùng không?”
Nghịch hành giả khẽ lắc đầu: “Ta phải từ từ đã!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy thì ta ở bên đó đợi ngươi nhé!”
Nghịch hành giả gật đầu: “Được!”
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Thế Thiên Trần đâu!”
Thiên Trần!
Hàn Giang nói: “Hắn ta đi rồi! Chúng ta không làm khó hắn ta!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta, Hàn Giang khẽ mỉm cười: “Dù hắn ta muốn báo thù thì cũng phải báo thù người của Giang Bạn chứ!”
Nghe vậy, Diệp Huyền hiểu ngay!
Thực ra hắn cũng nhận ra được rằng mặc dù Thiên Trần và nghịch hành giả là đối thủ, song chắc chắn hai người cũng tương thân tương ái, bằng không trước đó Thiên Trần sẽ không xuất hiện ngăn cản Thần Ủng Dung Binh Đoàn!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Bảo trọng!”
Nói đoạn, hắn bèn biến mất.
Hàn Giang nhìn về phía tinh không xa xôi, hắn ta khẽ nói: “Không biết rốt cuộc tiêu gia hỏa này có lai lịch như thế nào…”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn nghịch hành giả. Nghịch hành giả lắc đầu: “Trước kia ta còn tưởng hắn là người của Đại Ma Thiên Vực, nhưng giờ xem ra Đại Ma Thiên Vực cũng chỉ là một nơi hắn đi qua mà thôi…”
Hàn Giang khẽ cười: “Ta nhớ ban đầu hắn muốn gia nhập Bạch Trú thành… Tiếc là Bạch Trú thành lại đuổi hắn đi!”
Nghịch hành giả trầm giọng nói: “Hình như Bạch Trú thành còn có một lão gia hỏa…”
Hàn Giang quay đầu liếc nhìn, đoạn cười lạnh lùng: “Cái tên đó chạy nhanh hơn ai hết!”
Nghịch hành giả khẽ gật đầu: “Ta muốn bế quan một khoảng thời gian.”
Hàn Giang mỉm cười: “Phải cố gắng rồi!”
Nghịch hành giả liếc nhìn phía chân trời, sau đó quay người rời đi.

Ở một bên khác, trên một đỉnh núi có ba người.
Một lảo giả, một nam tử thanh niên và một nữ tử!
Nam tử này chính là Mộ Trần đã kết giao với Diệp Huyền vào hôm đó, còn nữ tử là muội muội của hắn ta.
Lão giả đi đầu thì là gia gia của Mộ Trần, tên Mộ Danh, cũng là thành chủ đời trước của Bạch Trú thành.
Mộ Danh nhìn về phía xa xa, đoạn nói: “Không ngờ Bạch Trú thành của chúng ta lại có kết cục như vậy!”
Mộ Trần và muội muội trầm mặc.
Mộ Danh lắc đầu: “Hôm đó nếu như ta nghe theo lời đề nghị của ngươi, đích thân nhúng tay vào chuyện này thì chắc sự việc sẽ không như vậy! Là do ta đã đánh giá thấp tên Diệp Huyền kia! Ôi…”
Hôm đó Mộ Trần tìm được hắn ta, mong hắn ta giải quyết mâu thuẫn giữa Diệp Huyền và Bạch Trú thành. Nhưng tiếc là khi đó hắn ta không xem trọng việc này, cứ để mặc cường giả Bạch Trú thành truy sát Diệp Huyền, dẫn đến việc Diệp Huyền hoàn toàn đứng về phía Vĩnh Dạ thành!
Nếu như hồi đầu hắn ta ra mặt giải quyết như lời đề nghị của Mộ Trần thì sự việc sẽ có một kết cục khác!
Đương nhiên, thế gian này làm gì có nếu như!
Lúc này, Mộ Danh lại bảo: “Hai người các ngươi đi đi!”
Mộ Trần nhìn hắn ta, Mộ Danh khẽ nói: “Đừng nghĩ đến việc báo thù, mối thù này Bạch Trú thành chúng ta không báo nổi đâu!”
Mộ Trần do dự một lát rồi hành lễ, sau đó hắn ta đưa muội muội rời đi!
Hiện giờ nơi này đã không còn chỗ dung thân cho bọn họ, Diệp Huyền và Giang Bạn sẽ không nhắm vào bọn họ nữa, nhưng chắc chắn Vĩnh Dạ thành sẽ không tha cho bọn họ!
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!
Mộ Danh nhìn về phía chân trời xa xa, hắn ta trầm mặc.
Ở một bên khác, Mộ Trần đưa muội muội xuống núi.
Nữ tử trầm giọng nói: “Ca… giờ chúng ta đi đâu?”
Mộ Trần nói: “Lục Giới!”
Nữ tử do dự một lát rồi bảo: “Chắc chắn Diệp Huyền cũng tới Lục Giới!”
Mộ Trần mỉm cười: “Hắn sẽ không gây phiền phức cho chúng ta đâu!”
Nữ tử không hiểu: “Tại sao?”
Mộ Trần khẽ nói: “Bởi vì trong mắt hắn, chúng ta chẳng khác gì con kiến cả! Ngươi sẽ cố tình đi giẫm chết một con kiến sao?”
Nữ tử: “…”

Tận cùng tinh không.
Diệp Huyền ngự kiếm bay đi, lần này mục tiêu của hắn là Lục Giới!
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là không ngừng tìm kiếm những cường giả mạnh hơn, sau đó đuổi theo bước chân mấy người cha hắn!
Đúng lúc đó, tiểu tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, ta khuyên ngươi nên tu luyện trước đi!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ta sợ ngươi tới Lục Giới rồi lại biến thành đệ đệ! Ngươi quên mấy bài học đẫm máu trước kia rồi hả?”
Vẻ mặt Diệp Huyền khựng lại!
Không thể không nói, tiểu tháp nói cũng có lí phết!
Lục Giới!
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi tiến vào tiểu tháp luyện tập. Đúng lúc đó, thời không trước mặt hắn bỗng rung lên. Ngay sau đó, thời không nứt toác, một nam tử trông như ăn mày bước ra.
Không thể không nói, nam tử này thật sự rất đểu cáng, khiến người ta nhìn mà phát ghét.
Diệp Huyền hắn cũng không thích nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng có vài người chính là như vậy, nhìn thôi đã khiến người ta chán ghét!
Nam tử nhìn hắn và mỉm cười: “Ta chú ý đến người rất lâu rồi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Nam tử cười ha ha: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta muốn gặp một người!”
Diệp Huyền nghi hoặc: “Người nào?”
Nam tử chỉ vào Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền, đoạn bảo: “Ta muốn gặp người tạo ra thanh kiếm này!”
Gặp Thanh Nhi?
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn sững sờ.
Nam tử chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Ta đã tu hành mười vạn hai ngàn năm, trong khoảng thời gian này ta đã học được vô số chiến ý…”
Nói đến đây, hắn ta nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt có hơi điên cuồng: “Ta đã vô địch trên thế gian này, ngươi có biết sự cô độc khi vô địch không?”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3870.



Bạn cần đăng nhập để bình luận