Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 887: Triệu Mục! (Thượng)

Nữ tử vẫn không nói chuyện, nàng cứ như thế nhìn Diệp Huyền, tầm mắt bình tĩnh, cũng không có ngượng ngùng hay tức giận khi bị nam tử nhìn thấy thân thể.

Diệp Huyền thấy bầu không khí đã không đúng, ngay lập tức ôm quyền:

- Cô nương, đây chính là việc ngoài ý muốn! Ta. . . Ta không nhìn thấy cái gì cả, chúng ta sau này còn gặp lại!

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Vào lúc hắn vừa xoay người đi, nữ tử sau lưng hắn đã xuất quyền đánh tới!

Nhanh!

Hành động như mãnh hổ vồ mồi!

Phát hiện nữ tử đột nhiên ra tay, Diệp Huyền quay người chặn lại.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, lúc này, nữ tử đã mặc xong quần áo.

Nữ tử đi chậm về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền áp chế khó chịu trong người, sau đó trầm giọng nói:

Không chỉ như thế, ngũ tạng phế phủ trong cơ thể vô cùng không thoải mái, giống như đã nứt ra!

Nữ tử đẹp không giống các nữ tử khác, lông mày nàng như kiếm, thân thể thẳng tắp, trong xinh đẹp còn ẩn chứa khí khái hào hùng.

Sau khi dừng lại, gương mặt Diệp Huyền vô cùng nghiêm trọng.

Thật mạnh!

Ầm!

- Cô nương, đây là hiểu lầm!

Bởi vì vào lúc này, hai cánh tay hắn đã rạn nứt!

Diệp Huyền bị đánh bay ra xa hơn mười trượng!

Nữ tử mặc váy trắng bó sát người, bên hông buộc một dây lụa màu tím, càng khiến thân thể của nàng trở nên nóng bỏng.

Đây là khí thế!

Lực lượng thật mạnh!

Áp bách đến từ khí thế!

Nữ tử không nói gì, tay phải nàng chậm rãi nắm chặt, khi tay nắm chặt, Diệp Huyền cảm nhận được lực áp bách vô hình.

Gương mặt Diệp Huyền càng ngày càng nghiêm trọng, nữ nhân này lại cho hắn cảm giác không thể địch nổi!

Đường Thanh nói khẽ:

- Các hạ có phải là Triệu Mục hay không?

Đường Thanh nói:

- Hỏi nàng một chút, có phải nàng tên là Triệu Mục hay không.

- Cái gọi là Đạo bảng, đó là danh sách có hàm kim lượng cao nhất hỗn độn vũ trụ, đương nhiên, trừ bỏ Thần quốc không biết gì ra. Trên Đạo bảng có mười người, mỗi một năm đều sẽ thay mới. Mà muốn lên bảng, có hai yêu cầu, thứ nhất nhất định phải là cường giả Đạo cảnh, thứ hai, nhất định phải dưới hai mươi lăm tuổi. Nữ tử trước mặt ngươi chính là Triệu Mục, nàng bài danh thứ ba trên Đạo bảng. Thứ ba, ngươi biết là khái niệm gì không? Chính là, nàng hiện tại ít nhất đã là Tri Đạo cảnh. Mà nàng cũng là thiên tài có thể khiêu chiến vượt cấp.

Diệp Huyền đang muốn xuất kiếm, lúc này, Đường Thanh đột nhiên nói:

Đường Thanh lãm đạm nói:

- Ta đánh không lại sao?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nhìn về phía nữ tử:

- Đạo bảng, nghe qua chưa?

Diệp Huyền lắc đầu.

Đường Thanh nói:

Nữ tử dừng bước lại, nàng cau mày, vẫn không có nói chuyện, thế nhưng trong mắt nàng lại có một tia khó hiểu.

- Vì sao?

Diệp Huyền không hiểu:

- Hẳn là người này. Ta khuyên ngươi, mau trốn đi.

- Không, ngươi lợi hại như vậy làm sao có thể đánh không lại? Nhưng mà, Diệp đại gia, ngươi cảm thấy ngươi đánh với nàng có ý nghĩa hay không? Hơn nữa, thế lực sau lưng nàng cũng không yếu, có phải ngươi muốn đối địch với cả thế giới hay không?

Diệp Huyền ngượng ngùng nói:

- Cũng đúng nha! Cứ chiến đấu sẽ không có ý nghĩa gì!

Nói xong, hắn xoay người chạy.

Nhìn thấy Diệp Huyền chạy, Triệu Mục cau mày, sau một khắc, mũi chân của nàng điểm nhẹ một cái, thân thể nhanh như mũi tên đuổi theo Diệp Huyền.

Cuối chân trời, cảm giác được Triệu Mục đuổi theo, Diệp Huyền cau mày:

- Nữ nhân này không có ý định buông tha ta!

Đường Thanh lãm đạm nói:

- Ai bảo ngươi nhìn thấy thân thể người ta!

Oanh!

Thấy thế, Diệp Huyền không dám khinh thường, hắn lập tức rút kiếm chém.

Một quyền của nàng phá vỡ không gian trước mặt Diệp Huyền!

Xùy!

Triệu Mục nhìn Diệp Huyền, nàng không nói nhảm cái gì, trực tiếp đấm ra một quyền.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền biến sắc, đây là tốc độ gì?

Diệp Huyền cũng không dừng lại, hắn tiếp tục chạy trốn.

Hắn cũng không sợ đánh với nữ nhân này, nhưng mà, hắn sợ đánh sẽ rước lấy người Trật Tự minh cùng Đường tộc chạy tới.

Khi đó sẽ không phải là đơn đấu, mà là quần đấu.

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi vào biển cả, Triệu Mục vẫn không có rời đi.

Đúng lúc này, đột nhiên Triệu Mục dừng lại, nàng nhìn thấy một đạo kiếm quang xuất hiện đang tiến về cuối chân trời, hai mắt chậm rãi nhắm lại, yên lặng một chớp mắt, nàng tiến lên phía trước một bước.

Xùy!

Có âm thanh cái gì đó bị xé nứt!

Sau một khắc, một bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Chính là Triệu Mục!

Lúc này, tốc độ Triệu Mục sau lưng hắn đột nhiên tăng tốc.

Diệp Huyền: . . .

- Ta cắt lấy đầu của ngươi, sau đó nói không cố ý, được không?

Đường Thanh nói:

- Ta không cố ý!

Diệp Huyền nói:

Kiếm quang vỡ nát trong nháy mắt, Diệp Huyền lui về phía sau trăm trượng, sau khi hắn dừng lại, không gian chung quanh đã nứt ra!

Nhìn thấy cảnh này, gương mặt Diệp Huyền dần dần ngưng trọng!

Thực lực nữ nhân này không phải mạnh bình thường!

Lúc này, Triệu Mục nâng tay phải lên, trong chốc lát, mây đen giăng đầy chân trời, vô số lôi điện tụ tập, sau một khắc, nàng nắm chặt tay phải.

Xoẹt xẹt!

Một tia chớp rơi xuống, cuối cùng rơi vào nắm tay của nàng!

Một tia chớp vượt ngang thiên địa!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền nheo mắt, đây là chiêu gì, nhìn có vẻ rất lợi hại.

Lúc này, Triệu Mục đột nhiên tiến lên phía trước một bước, tiến lên một bước, một tia chớp xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Muốn tránh cũng không được!

Lần này, Diệp Huyền không dám khinh thường, tay phải hắn nắm chặt kiếm trong tay, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên hội tụ vào kiếm.

Long lực!

Diệp Huyền cầm kiếm chém xuống.

Xùy!

Một sợi kiếm quang màu vàng chém xuống.

Ầm ầm!

Không gian chung quanh không ngừng rung động mạnh, ngay sau đó, Diệp Huyền không ngừng lùi lại!

Triệu Mục đang muốn thừa thắng xông lên, lúc này, hai thanh phi kiếm đột nhiên chém tới, nàng cau mày, hai tay quét ngang.

Phanh phanh!

Hai đạo kiếm quang nằm trong tay nàng, nhưng mà, bản thân nàng lại lui hơn một trượng, hai tay, quần áo không tổn hại chút nào!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền vô cùng khó coi:

- Yêu nghiệt như thế sao?

Thân thể hắn lúc này đã tê dại, nếu như không phải kiếm của hắn chặn lại phần lớn lôi điện, hắn có khả năng đã biến thành thây khô!

Đường Thanh đột nhiên nói:

- Có phải ngươi cảm thấy thế gian này, trong thế hệ trẻ tuổi, chỉ có ngươi mới là yêu nghiệt?

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, Triệu Mục đột nhiên biến mất.

Diệp Huyền cau mày, sau một khắc, hắn nghiêng người tránh né, một tia chớp đã dán lên ngực hắn, hắn rút kiếm chém ngang.

Một chém này chém thẳng vào bụng của Triệu Mục, thế nhưng, kiếm của hắn không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương, một kiếm này giống như chém vào thần thiết cấp bậc Đạo cảnh!

Lúc một kiếm không thể phá vỡ phòng ngự của Triệu Mục, Diệp Huyền lập tức thu kiếm, nhưng lúc này, Triệu Mục đột nhiên lên gối.

Diệp Huyền vội vàng nâng kiếm chặn lại.

Ầm!

Diệp Huyền bị đánh lui ra xa hơn trăm trượng!

Sau khi hắn dừng lại, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, thanh kiếm cấp bậc Tạo Hóa cảnh trong tay hắn bị cong!

Cong!

Đây chính là kiếm cấp bậc Tạo Hóa cảnh đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận